“ Được!” Lạc Mặc Hàn nhìn chằm chằm Liễu Tiêu Vân, trầm giọng hỏi: “ Xin hỏi Liễu cô nương, tối mai ngươi định giải quyết sói đầu đàn kia thế nào. “ Liễu Tiêu Vân khẽ mỉm cười, trong tay nàng đã có thêm một khẩu s.ú.n.g b.ắ.n tia. Nhìn thấy s.ú.n.g b.ắ.n tỉa trong tay Liễu Tiêu Vân, Lạc Mặc Hàn không khỏi sửng sốt, trong lòng tại vô cùng hưng phấn.
Liễu Tiêu Vân giơ s.ú.n.g b.ắ.n tỉa lên, ánh mắt sắc bén, sát khí tỏa ra toàn thân nàng khiến người ta vô thức rét run.
Nàng đến vị trí mà mình đã chọn từ trước, ngừng lại. Lạc Mặc Hàn chăm chú nhìn tư thế oai hùng của Liễu Tiêu Vân, mãi một lúc lâu cũng không thể bình tĩnh lại. Liễu Tiêu Vân giương s.ú.n.g b.ắ.n tỉa lên, nhắm về phía đỉnh Lang sơn.
Một lúc lâu sau, Lạc Mặc Hàn xoa xoa mi tâm để che giấu sự kích động trong lòng, hắn đi đến trước mặt Liễu Tiêu Vân, dịu dàng nói: “ Liễu cô nương. “
Liễu Tiêu Vân lập tức thu lại s.ú.n.g b.ắ.n tỉa, đôi mắt sáng trong trẻo nhưng cũng rất lạnh lùng: “ Không cần nhiều lời đâu, cái này ngươi không thể mượn được. “
Liễu Tiêu Vân thầm nghĩ, ống nhòm rất dễ sử dụng, cho ngươi mượn cũng không sao, nhưng nếu dám được một tấc lại tiến một thước thì đừng hòng. Lạc Mặc Hàn nghĩ thầm, dù nàng có cho hắn mượn thật thì hắn cũng không biết cách sử dụng.
Tâm trạng Lạc Mặc Hàn rất vui vẻ, giọng nói sang sảng: “ Liễu cô nương, ta rất mong đợi lần hợp tác này sẽ thành công. “
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-chay-nan-trong-loan-the/chuong-142.html.]
Liễu Tiêu Vân gật đầu: “ Được, giờ tý đêm mai ta giải quyết con sói đầu đàn, ngươi mai phục gần hang sói, quét sạch đàn sói trong một lần. “
Lạc Mặc Hàn gật đầu cười: “ Kế sách này rất tuyệt. “ Thấy đêm đã khuya, Liễu Tiêu Vân chuẩn bị xuống núi. Lạc Mặc Hàn mở miệng vài lần, nhưng vẫn không nói ra lời nào. Sau khi cân nhắc rất nhiều lần, hắn quyết định đợi cho đến khi nàng đến Lâm An phủ thành rồi nói sau. Liễu Tiêu Vân thấy hắn cứ đứng đó như có điều gì đó muốn nói, nàng khẽ nhíu mày, nhẹ giọng hỏi: “ Còn chuyện gì chưa rõ sao? ”
Lạc Mặc Hàn hơi bối rối, rồi kế đó bật cười sang sảng: “ Liễu cô nương đã sắp xếp mọi thứ rất chu đáo rồi, giờ tý đêm mai nhất định có thể quét sạch đàn sói. “ Nghe hắn nói không còn chuyện gì, Liễu Tiêu Vân chuẩn bị xuống núi. “ Xuống núi thôi. “ Liễu Tiêu Vân vừa nói vừa đi về phía dưới chân núi, nàng sợ mình đi ra ngoài lâu quá, ca ca sẽ đi tìm.
Thấy bộ dạng Liễu Tiêu Vân sốt ruột muốn xuống núi, Lạc Mặc Hàn không thể nhịn được cười, hắn biết vì sao nàng lại nóng lòng muốn về. Tuy Lạc Mặc Hàn rất muốn ở lại cùng nàng trên đỉnh núi lâu hơn, nhưng hắn biết cũng biết phải trái. “ Liễu cô nương, đợi ta một chút. “ Lạc Mặc Hàn vận khinh công đuổi theo Liễu Tiêu Vân, đi cùng bên cạnh nàng. Liễu Tiêu Vân ngầm hiểu, hắn vẫn muốn tiễn nàng xuống núi. Nàng khẽ lắc đầu, kỳ thật chuyện này không cần thiết. Liễu Tiêu Vân không từ chối lòng tốt của hắn, cũng không nói thêm lời nào, vội vàng xuống núi.
Ánh trăng sáng tỏ, suốt quãng đường cùng Liễu Tiêu Vân sánh vai xuống núi, thỉnh thoảng Lạc Mặc Hàn lại nghiêng đầu nhìn, vì nàng sốt ruột muốn về, thân hình cao gầy của nàng di chuyển nhẹ nhàng nhanh nhẹn, mái tóc đen dài được buộc gọn bằng một sợi dây lụa đung đưa theo nhịp điệu, hoàn toàn khác với mái tóc ngắn gọn gàng của nàng trước kia. Nàng của kiếp trước và kiếp này, tuy khuôn mặt đã thay đổi, nhưng khí chất vẫn ung dung tự tại như vậy. Lạc Mặc Hàn đoán có lẽ kiếp này Liễu Tiêu Vân có một chiếc túi bách bảo. Chuyện này cũng không có gì đáng ngạc nhiên, chẳng phải kiếp này hắn cũng thay đổi khuôn mặt sao, hơn nữa còn có võ công sâu kín khó dò.
Đến dưới chân núi, Liễu Tiêu Vân không dừng lại, chỉ thoải mái vẫy tay với Lạc Mặc Hàn một cái, ý bảo hắn có thể về rồi. Lạc Mặc Hàn vẫn chưa về ngay, vẫn đứng nhìn theo nàng quay lại nơi thôn dân nghỉ ngơi. Liễu Tiêu Vân trở về khu vực thôn dân dựng lều, chào ca ca một tiếng: “ Ca ca, muội về rồi. “ Liễu Tiêu Minh đang trực đêm giơ đuốc nhìn: “ Được rồi, nghỉ ngơi sớm đi. “
“ Vâng. “ Liễu Tiêu Vân trả lời, quay trở lại căn lều nhỏ của mình. Nàng lập tức vào không gian, con gấu đen lớn và Tiểu Bạch vẫn đang nằm ngất trên bãi cỏ. Liễu Tiêu Vân không quan tâm đến hai bọn chúng lắm, nàng đến gặp hai chú hổ con trước. Hai chú hổ con đang nằm sấp bên cạnh mãnh hổ đùa giỡn, mãnh hổ dùng móng vuốt trêu đùa hổ con vô cùng thân thiết.