“ Ư, ăn đi. “ Liễu Tiêu Vân đưa quả anh đào cho hai đứa cháu trai nhỏ của mình. Một câu của Liễu Tiêu Vân không chỉ gọi Liễu Thừa Nam và Liễu Thừa Bắc mà cả Liễu Tiêu Minh và Chương Nhược Cẩn nghe thấy cũng cùng về ăn anh đào. “ Muội lên núi à? ” Liễu Tiêu Minh vừa ăn anh đào vừa hỏi.
“ Vâng, muội đi dạo một vòng. “ Liễu Tiêu Vân vừa nói vừa gọi tẩu tử: “ Tẩu tử, tỷ cũng nghỉ ngơi một chút, lại đây ăn anh đào đi. “
“ Được, tỷ đến ngay. “ Chương thị đáp lại, đặt kim chỉ trong tay xuống đi tới ăn anh đào.
Chương Nhược Cẩn biết muội muội đang làm giày mới cho hắn ta, khỏi phải nói trong lòng hắn ta vui đến thế nào.
Đã tà giữa trưa, tất cả thôn dân đều đáng bận rộn làm cơm trưa. Chương thị nấu cơm lương thực phụ, Liễu Tiêu Vân nấu một nồi thịt dê kho tàu. Hạ Thiết Sinh cho hai nhà Liễu Tiêu Minh và Liễu Bỉnh Đức mỗi nhà một bát thịt hươu hầm. Ăn cơm rồi thu dọn bát đĩa xong, Liễu Tiêu Vân trở về căn lều nhỏ nghỉ ngơi. Liễu Binh Đức nhìn món thịt hươu hầm Hạ Thiết Sinh mang đến, bảo con trai mình sau khi ăn xong thì tâm sự một chút với Chương Nhược Cẩn.
Liễu Văn Xương nhìn thấy Chương Nhược Cẩn đang chọn dược liệu, đến trò chuyện với hắn ta.
“ Chương đại phu, đến Lâm An phủ thành rồi, ngươi có dự định gì không? ” Liễu Văn Xương lơ đãng hỏi. Chương Nhược Cẩn vừa chọn dược liệu vừa nói: “ Đợi cả nhà muội muội ta ổn định rồi, ta sẽ tiếp tục đi du lịch và thăm hỏi những danh y khác. “
“ Chẳng lẽ Chương đại phu không có dự định sống ổn định sao? ” Liễu Văn Xương lại hỏi. Chương Nhược Cẩn lắc đầu: “ Vẫn chưa, ta đã quen với cuộc sống đi chu du như thế này rồi. “
“ Ngươi có thể mở một y quán để xem bệnh mà. “ Liễu Văn Xương đề nghị. Chương Nhược Cẩn vẫn lắc đầu: “ Tạm thời ta vẫn chưa có dự định mở y quán xem bệnh. “
Cả buổi chiều, Liễu Văn Xương trò chuyện với Chương Nhược Cẩn rất lâu, cũng hiểu được suy nghĩ trong lòng hắn ta. Sau khi trở về, Liễu Văn Xương nói cho cha mẹ suy tính trong lòng Chương Nhược Cẩn. Liễu Bỉnh Đức im lặng một hồi lâu rồi căn dặn con trai sau này không được nhắc đến chuyện này nữa.
Hắn ta có thể nhìn ra, trong lòng Chương Nhược Cẩn có khát vọng, nhưng hắn ta sẽ không để con gái mình phải đi bôn ba chịu khổ khắp nơi. Tào thị cũng nói, không thể để con gái có một cuộc sống không ổn định được. Liễu Văn Uyển ngồi bên cạnh nghe được tất cả, nhưng không nói gì. Nàng ấy luôn là một cô con gái ngoan ngoãn của cha mẹ, nàng ấy cũng biết những gì cha mẹ làm cũng là vì muốn tốt cho nàng ấy. Cả nhà Liễu Bỉnh Đức rất biết ơn Chương Nhược Cẩn, dù sao cũng nhờ hắn ta đã cứu Liễu Văn Uyển một mạng.
. . . Đến tối, Liễu Tiêu Vân lại muốn lẻn trốn đi, nhưng nàng lại bị ca ca đang trực đêm bắt được.
Liễu Tiêu Minh giơ đuốc lên nhìn Liễu Tiêu Vân: “ Muội muội à, có phải tối nay muội ăn nhiều quá nên muốn đi dạo một vòng để tiêu bớt không? Để huynh đi dạo với muội. “
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-chay-nan-trong-loan-the/chuong-141.html.]
Liêu Tiêu Vân vội vàng nói: “ Ca ca, không cần đâu! Không phải huynh còn trực đêm nữa à? ” Liễu Tiêu Minh cố ý nghiêm mặt: “ À, muội còn biết huynh trực đêm à, vậy thì muội đi dạo gần đây thôi là được. “
‘‘Được, để muội đi dạo quanh đây một vòng. “
Nói rồi, Liễu Tiêu Vân chuẩn bị bỏ chạy.
“ Về sớm một chút!” Liễu Tiêu Minh dặn dò.
“ Muội biết rồi. “
Liễu Tiêu Vân đi đạo quanh một vòng, thừa địp ca ca đang nói chuyện với Hạ Thiết Sinh cùng trực đêm với mình, nàng vội vàng chưồn đi. Lạc Mặc Hàn đã theo đõi Liễu Tiêu Vân rất tâu, trông bộ dạng nàng tén tút chuồn đi rất bưồn cười, hắn cố nén cười trong lòng, khẽ gọi: “ Liễu cô nương, ở đây!” Liễu Tiêu Vân đã nhìn thấy Lạc Mặc Hàn, sợ ca ca sẽ nhìn thấy hắn, nàng vội kéo hăn lên núi, nhỏ giọng nói: “ Đi mau”
Khóe miệng Lạc Mặc Hàn nhếch lên, hắn không nói gì, lại hơi hưng phấn, để mặc Liễu Tiêu Vân kéo hắn chạy lên núi.
Đi theo con đường quen thuộc tối hôm qua, hai người gần như chạy một mạch đến đỉnh núi.
Đứng vững trên đỉnh núi điều chỉnh lại hô hấp, Liễu Tiêu Vân và Lạc Mặc Hàn nhìn nhau một lúc, sau đó cả hai đều ăn ý bật cười. Ánh trăng sáng tỏ, Liễu Tiêu Vân lấy ống nhòm ra nhìn về phía đỉnh Lang sơn rồi nhìn lại hang sói.
“ Ngươi nhìn kìa, đó là hang sói. “ Liễu Tiêu Vân đưa ống nhòm cho Lạc Mặc Hàn.
Lạc Mặc Hàn cầm lấy ống nhòm, nhìn vào hang sói theo hướng Liễu Tiêu Vân chỉ.
“ Ngươi đến Lang sơn rồi à? ” Lạc Mặc Hàn cố ý hỏi.
“ Đúng vậy, giờ tý tối mai, nếu như sói đầu đàn chết, đàn không có thủ lĩnh thì sẽ trở lại hang sói chọn một con sói đầu đàn khác, ngươi có thể sắp xếp người mai phục trước từ sớm. “ Liễu Tiêu Vân nói thẳng.