Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Về Cổ Đại Chạy Nạn Trong Loạn Thế - Chương 138

Cập nhật lúc: 2025-05-25 14:54:03
Lượt xem: 35

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mãnh hổ nằm dưới chân Liễu Tiêu Vân lại thật sự gật đầu với nàng. Liễu Tiêu Vân thở phào nhẹ nhõm, có vẻ như chúa sơn lâm hiểu. Lúc này hai con hổ con cũng đã no nê, mãnh hổ ngậm từng con về mổ rồi nằm rạp bên cạnh canh giữ hai con hổ con. Bây giờ thì tốt rồi, có hổ cha ở đây, Liễu Tiêu Vân không cần ngày nào cũng bế hổ con đi tìm heo rừng mẹ nữa. Ôi chao! Đáng thương cho lòng cha mẹ trong thiên hạ! Động vật cũng không ngoại lệ. Nhìn thấy những quả trứng gà rơi tả tả, chứng ám ảnh cưỡng chế của Liễu Tiêu Vân tại phát tác, nàng gom những quả trứng tạc đuó tại với nhau. Nàng đột nhiên phát hiện, có một con gà rừng nằm trên chỗ mà nàng đã đặt trứng gà lần trước, có phải nó đang ấp gà con không?

Ha ha! Chẳng mấy chốc sẽ có một đàn gà con ríu rít.

Làm xong mọi việc, nàng thật sự quá mệt mỏi! Sau khi ăn một quả đào, Liễu Tiêu Vân quay về phòng tắm thoải mái ngâm nước nóng. Sau khi thay quần áo sạch sẽ, nàng trở lại lều ngủ.

Chương Nhược Cẩn và Hạ Đồng Sinh đang trực nửa ca đêm sau.

“ Đồng Sinh, bây giờ ca ca ngươi thế nào rồi? ” Chương Nhược Cẩn quan tâm hỏi. Hạ Đồng Sinh cầm ngọn đuốc, trông có vẻ hơi mệt mỏi: “ Lúc ta ra ngoài thì huynh ấy vẫn đang ngủ, nhưng trông huynh ấy ngủ rất ngon. Cảm ơn ngươi, Chương đại phu. “ Chương Nhược Cần suy nghĩ một lúc: “ Đồng Sinh, cầm đuốc cho ta đi, để ta đến xem cho Thiết Sinh lần nữa. “

“ Được!” Hạ Đồng Sinh thật sự rất biết ơn Chương Nhược Cẩn.

Hạ Đồng Sinh đưa Chương Nhược Cẩn vào lều, nói với cha mẹ mình: “ Cha, mẹ, Chương đại phu đến rồi. “ Phu thê Hạ thợ săn vẫn luôn ở bên cạnh con, thấy Chương Nhược Cẩn đi vào, họ vội vàng nói: “ Chương đại phu, Thiết Sinh chỉ tỉnh dậy một lần, sau khi uống thuốc rồi lại ngủ thiếp đi. “ Chương Nhược Cẩn cười: “ Để ta xem mạch cho hắn một lần nữa. “

Chương Nhược Cẩn bắt đầu xem mạch cho Hạ Thiết Sinh. Bắt mạch xong, nét mặt Chương Nhược Cẩn thả lỏng hơn, hắn ta nói với phu thê Hạ thợ săn: “ Thiết Sinh không sao nữa rồi, đừng lo lắng. “

‘‘Cảm ơn Chương đại phu!” Phu thê Hạ thợ săn không ngừng cảm ơn hắn ta.

Hạ Đồng Sinh và Chương Nhược Cẩn bước ra khỏi lều, tiếp tục cầm đuốc tuần tra trong đêm. “ À hú!” Tiếng sói tru truyền đến rất rõ ràng từ ngọn núi phía nam, mười lăm người trực đêm đều kinh hãi, không khỏi nhìn nhau. Liễu Tiêu Vân vừa nằm xuống đang ngủ thiếp đi thì một những tiếng sói tru đã đánh thức nàng khỏi giấc ngủ mơ. Nàng trở mình tiếp tục ngủ, hạ quyết tâm phải đối phó với bầy sói hoang vào đêm trăng tròn.

…Sáng sớm, các thôn dân đã thức dậy từ rất sớm, chào hỏi lẫn nhau. Có thôn dân hỏi: “ Đêm qua ngươi có nghe thấy tiếng sói tru không? ”

“ Ta có nghe, cảm giác rất gần. “

‘‘Tiếng sói tru kia thật đáng sợ”

‘‘Mấy đứa trẻ cũng giật mình dậy mấy lần, cả đêm ngủ không ngon”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-chay-nan-trong-loan-the/chuong-138.html.]

. . . Liễu Bỉnh Đức đến thăm Hạ Thiết Sinh, thuận tiện bàn bạc với Hạ thợ săn sẽ đi tiếp như thế nào. Hạ Thiết Sinh đang thu dọn đồ đạc trong lều. “ Thiết Sinh, đã đỡ hơn chưa? ” Liễu Bỉnh Đức quan tâm hỏi.

Hạ Thiết Sinh đã sớm tỉnh táo lại, biết chuyện hôm qua mình làm hồ đồ đến thế nào, nghe Liễu Bỉnh Đức hỏi, hắn ta cảm thấy hơi xấu hổ. Hạ thợ săn đứng bên cạnh hắn ta nhanh chóng nói: “ Thiết Sinh không sao, chỉ vô tình chạm vào cà độc dược thôi. “

‘‘À, không sao là được rồi. “ Liễu Bỉnh Đức yên lòng.

Nói rồi, hắn ta và Hạ thợ săn bước ra khỏi lều.

Hạ thợ săn nhìn ngọn núi đối diện: “ Lý chính, có lẽ ngọn núi đối diện có rất nhiều sói hoang. “

‘‘Thảo nào ban đêm thỉnh thoảng tại nghe thấy tiếng sói tru. “ Liễu Bỉnh Đức cũng có cùng suy nghĩ. Lúc này, Liêu Tiêu Vân vừa chạy bộ buổi sáng về.

“ Vân nha đầu, mới sáng sớm đã dậy chạy bộ rồi à? ” Liễu Bỉnh Đức cười hỏi.

“ Vâng, chạy bộ có thể rèn luyện thân thể. “ Liễu Tiêu Vân cười nói: “ Lý chính đại bá, chắc là tối qua bá cũng nghe thấy tiếng sói tru chứ. “

“ Có sói hoang thì không thể đi nhanh được. “

“ Trên ngọn núi đối diện có không ít sói hoang. “

“ Hả, Vân nha đầu, cháu cũng biết chuyện này à? ”

“ Lý chính đại bá, cháu nghe nói vào đêm trăng tròn bầy sói hoang sẽ tụ tập nhau ra ngoài, cũng sẽ trở nên càng hung tàn hơn, như vậy sẽ rất nguy hiểm. “

Hạ thợ săn nghe vậy, gật đầu: “ Đúng vậy, những gì Vân nha đầu nói đều là thật. “

Liễu Bỉnh Đức thở dài: “ Sao lại đúng lúc như vậy chứ, ngày mai là Tết Trung thu, không phải đúng là ngày trăng tròn sao? ”

Liễu Tiêu Vân đột nhiên hỏi: “ Lý chính đại bá, bá có biết tại sao đám con sói hoang không đến sơn cốc này không? ”

Loading...