Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Về Cổ Đại Chạy Nạn Trong Loạn Thế - Chương 137

Cập nhật lúc: 2025-05-25 14:54:01
Lượt xem: 47

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lạc Mặc Hàn vẫn đang sử dụng ống nhòm xem xét Lang sơn đối diện, Liễu Tiêu Vân cũng đi vòng quanh đỉnh núi, nàng đang chọn một vị trí thích hợp. Một lúc sau, Lạc Mặc Hàn trả lại ống nhòm cho Liễu Tiêu Vân, cảm ơn nàng một lần nữa: “ Cảm ơn ngươi. “

‘‘Đêm đã khuya rồi, xuống núi đi. “

Nói rồi, Liễu Tiêu Vân bắt đầu xuống núi.

“ Liễu cô nương, về việc hợp tác ngươi cảm thấy thế nào? ” Lạc Mặc Hàn bước nhanh vài bước, đi song song với Liễu Tiêu Vân.

“ Tối mai ta sẽ cho ngươi câu trả lời. “ Liễu Tiêu Vân cũng có kế hoạch của mình.

Lạc Mặc Hàn mỉm cười: “ Được. “

Hai người đi đến giữa sườn núi, Liễu Tiêu Vân dừng lại, kinh ngạc hỏi: “ Ngươi còn đi theo ta làm gì, ngươi có thể về được rồi. “

Liễu Tiêu Vân biết, người của hắn đều đang đóng quân trên ngọn núi này, nhưng nàng muốn quay trở lại sơn cốc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-chay-nan-trong-loan-the/chuong-137.html.]

Lạc Mặc Hàn thẳng thắn: “ Ta tiễn Liễu cô nương xuống núi. “

Liễu Tiêu Vân nhíu mày: “ Không cần, ta có thể tự xuống núi. “

Nàng đã ra ngoài lâu như vậy, giờ cũng đã qua giờ tý, nàng lo lắng ca ca sẽ tìm mình khắp nơi. Nếu để ca ca nhìn thấy người này thì sẽ rất rắc rối.

“ Đã qua giờ tý rồi, sao ta có thể để Liễu cô nương một mình xuống núi được. “ Lạc Mặc Hàn kiên quyết muốn tiễn nàng. Liễu Tiêu Vân không muốn nói nhiều với hắn nữa, như vậy càng lãng phí thời gian hơn, nàng chỉ đành chạy nhanh hơn, thế mà Lạc Mặc Hàn vẫn luôn chạy theo cạnh nàng.

Thấy đã sắp đến sơn cốc, Liễu Tiêu Vân dừng lại, ánh mắt sáng quắc nhìn thẳng vào Lạc Mặc Hàn: “ Mời ngươi trở về đi! Cứ làm theo kế hoạch là được. “ Lạc Mặc Hàn rất vui vẻ: “ Được! Cứ như thỏa thuận. “ Liễu Tiêu Vân xuống núi, đi thẳng đến nơi thôn dân đang nghỉ ngơi. Liễu Tiêu Minh lập tức chạy đến đón: “ Muội muội, muội đi đâu vậy? ”

“ Không có việc gì, muội đi chỉ dạo một vòng thôi. “ Liễu Tiêu Vân mơ hồ nói. Lạc Mặc Hàn nhìn huynh muội Liễu Tiêu Vân cùng nhau trở về, khóe miệng hơi nhếch lên. “ Muội đi dạo ở đâu mà lâu vậy? ” Liễu Tiêu Minh nhỏ giọng trách muội muội. “ Ca ca, huynh đi ngủ sớm đi. “ Liễu Tiêu Vân nói rồi vội vàng trở về lều trại của mình.

Nàng lập tức vào không gian, phải đi xem con mãnh hổ kia trước đã. Con mãnh hổ vẫn còn nằm ngất trên bãi cỏ. Liễu Tiêu Vân bế hai con hổ con đặt bên cạnh mãnh hổ rồi đánh thức nó. Con hổ đang bối rối không biết nó đang ở đâu thì thoáng thấy hai con hổ con đang dụi dụi bên cạnh nó. Con mãnh hổ lập tức dâng trào tình cha con, cúi đầu thân thiết dụi đầu vào người hai chú hổ con. Đột nhiên, con mãnh hổ ngậm một con hổ con lên. Liễu Tiêu Vân kinh hãi, con mãnh hổ này muốn làm gì vậy? Nàng lấy s.ú.n.g gây mê ra không chút do dự, ôm một con hổ con khác lên, lạnh lùng nói: “ Đi theo ta!”

Con mãnh hổ nhận ra khẩu s.ú.n.g gây mê, ngoan ngoãn đi theo Liễu Tiêu Vân. Cặp phu thê lợn rừng đang dẫn một đàn lợn rừng con đi ăn cỏ tươi, nhìn thấy Liễu Tiêu Vân ôm hổ con và một con mãnh hổ đi theo phía sau, chúng lập tức sững sờ, hóa đá tại chỗ. Không phải chỉ đánh nhau một trận trên núi thôi sao? Chúa sơn lâm đuổi đến tận đây sao? Con mãnh hổ nhìn thấy cả nhà lợn rừng cũng thấy rất kỳ quái. Chuyện gì thế này? Nó lại nhìn xung quanh một lần nữa, được rồi, cả gà rừng, thỏ hoang và dê rừng cũng sống thành đoàn ở đây. Liễu Tiêu Vân đến bên cạnh lợn rừng mẹ, chỉ chỉ vào con hổ con. Lợn rừng mẹ hiểu ý, nằm xuống.

Liễu Tiêu Vân đặt hổ con dưới bụng lợn rừng, hổ con bắt đầu b.ú sữa. Con hổ con bị mãnh hổ ngậm trong miệng cũng bắt đầu lắc mình đòi xuống dưới. Mãnh hổ không còn cách nào khác, đành nhẹ nhàng đặt con dưới bụng lợn rừng mẹ. Hai chú hổ con cùng ôm bụng lợn rừng mẹ b.ú sữa. Chúa sơn lâm không ngốc, nó hiểu chuyện gì đang xảy ra. Hai chú hổ con còn đang b.ú sữa, chúa sơn lâm thong thả bước từng bước mạnh mẽ đi quanh chúng. Sau đó mãnh hổ quay lại, nó nằm rạp xuống dưới chân Liễu Tiêu Vân. Hổ cũng biết ơn, nó biết người này đã cứu hai đứa con của nó, tìm sữa cho chúng, nay lại cho cha con đoàn tụ. Liễu Tiêu Vân ngồi xổm xuống, nhìn thấy vết thương trên người mãnh hổ đã bị nhiễm trùng. Vì vậy, nàng lấy bột thuốc ra bôi cho mãnh hổ: “ Chúa sơn lâm, ngươi cứ yên tâm ở đây dưỡng thương, khi nào hai con hổ con lớn lên, ta sẽ thả các ngươi về rừng. “ Dừng một chút, nàng lại nói: “ Ngươi có thể nhìn rõ đây là lãnh thổ của ai, ở đây sẽ không thiếu thức ăn, nhưng ngươi không được phép làm loạn ở đây. Phải sống hài hòa, hài hòa, rõ chưa? ”

Loading...