Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Về Cổ Đại Chạy Nạn Trong Loạn Thế - Chương 136

Cập nhật lúc: 2025-05-25 14:53:59
Lượt xem: 43

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“ Đúng. “ Liễu Tiêu Vân thừa nhận. “ Nói cách khác là phải vượt qua ngọn núi kia? ” Lạc Mặc Hàn tại hỏi. Liễu Tiêu Vân không thể nhịn được nữa, cái người này cả buổi tối cứ bám theo nàng lên núi, có việc gì thì cứ nói thẳng đi, cứ quanh co vòng vèo mãi.

Liễu Tiêu Vân dừng bước, hai mắt sáng ngời nhìn thẳng vào Lạc Mặc Hàn: “ Ngươi muốn nói gì? ”

Lạc Mặc Hàn mrỉm cười: “ Ngươi có biết ngọn núi phía trước tên là gì không? ”

“ Tên gì? ” Liễu Tiêu Vân khẽ nhíu mày.

“ Lang sơn. “ Lạc Mặc Hàn trả lời. Lang sơn? Liễu Tiêu Vân hơi ngạc nhiên, các thôn dân đã vượt qua hai ngọn núi lớn, cũng ở lại trong núi mấy đêm rồi. Đúng là ban đêm có nghe thấy tiếng sói tru nhưng vẫn chưa từng nhìn thấy con sói nào.

Im lặng một lát, Liễu Tiêu Vân hỏi Lạc Mặc Hàn: “ Trên Lang sơn này có khoảng bao nhiêu con sói? ”

“ Khoảng chừng tám trăm. “ Lạc Mặc Hàn trầm giọng nói. “ Vậy thì…”

‘‘Ta muốn hợp tác với Liễu cô nương một lần nữa, diệt sạch bầy sói. “ Lạc Mặc Hàn nói thẳng. “ Các ngươi có bao nhiêu người? ” Liễu Tiêu Vân lại hỏi.

“ Hai trăm người. “ Lạc Mặc Hàn trả lời. Lần này ngoại trừ hai trăm tử sĩ, hắn còn mang theo hai mươi ám vệ, hắn đã có kế hoạch của mình. Liễu Tiêu Vân nghĩ thầm, lúc đánh bọn thổ phỉ, hắn chỉ mang theo một trăm người, nhưng đánh với sói hoang thì lại mang theo đến hai trăm người, xem ra đám sói hoang kia khó đối phó hơn thổ phỉ nhiều. “ Hợp tác như thế nào? ” Liễu Tiêu Vân hỏi Lạc Mặc Hàn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-chay-nan-trong-loan-the/chuong-136.html.]

Ánh mắt Lạc Mặc Hàn tối sầm lại: “ Con sói đầu đàn rất hung ác, hơn nữa còn rất xảo quyệt, bình thường nó đều không xuất hiện, chỉ có đêm trăng tròn nó mới lên đỉnh núi, tập hợp bầy sói tru về phía mặt trăng. “

‘‘Sói tru đêm trăng sao? ” Liễu Tiêu Vân đã từng nghe nói qua chuyện như vậy, nhưng lại chưa từng tận mắt nhìn thấy. “ Đúng vậy, vào đêm trăng tròn, vào giờ tý, sói đầu đàn sẽ tập hợp bầy sói trên đỉnh núi, nhìn về phía mặt trăng không ngừng tru lên. “ Lạc Mặc Hàn nói. “ Sau đó thì sao? ” Liễu Tiêu Vân hỏi.

Đôi mắt phương của Lạc Mặc Hàn nhìn chằm chằm nàng: “ Nhân cơ hội này Liễu cô nương có thể giải quyết con sói đầu đàn kia, mất sói đầu đàn thì cả bầy sói sẽ hoảng loạn, những con sói còn lại cứ giao cho Lạc mỗ là được. “ Nghe vậy, Liễu Tiêu Vân vừa tức giận vừa buồn cười. Trong lần hợp tác đầu tiên có tám trăm tên thổ phỉ thì để nàng giải quyết ba gã cầm đầu. Lần này có tám trăm con sói hoang thì lại một lần nữa để nàng giải quyết sói đầu đàn. Nhưng nghĩ kỹ lại thì nếu thôn dân muốn tiếp tục đi về phía nam đến Lâm An phủ thành thì phải băng qua Lang sơn. Thôn dân không thể vượt qua Lang sơn trong vòng một ngày được. Nếu lúc các thôn dân qua đêm trên Lang sơn, đám sói hoang hung tàn thành tính bao vây trong đêm thì. . . Lạc Mặc Hàn nhìn Liễu Tiêu Vân đứng trầm ngâm một lúc lâu không nói gì như đang suy nghĩ điều gì đó, cũng không biết nàng đang nghĩ gì, hắn nhẹ nhàng gọi một tiếng: “ Liễu cô nương. “

“ Chờ một chút!” Đột nhiên Liễu Tiêu Vân nghĩ tới gì đó: “ Ý của ngươi là, vào đêm trăng tròn, sói đầu đàn sẽ triệu tập bầy sói trên đỉnh Lang sơn? ” Lạc Mặc Hàn gật đầu: “ Đúng vậy. “ Liễu Tiêu Vân không chút do dự nói với Lạc Mặc Hàn: “ Đi thôi, lên đỉnh núi đi. “ Lạc Mặc Hàn lập tức hiểu ý nàng, lớn tiếng đáp lại: “ Được!”

Lúc này trong lòng hai người đã có sự ăn ý, nhìn nhau một lát rồi cũng không nói thêm gì nhiều, một trước một sau đạp gió dưới chân, chỉ một lát đã đến đỉnh núi. Trăng sáng treo cao trên bầu trời, nửa đêm trên đỉnh núi càng lạnh hơn, Liễu Tiêu Vân và Lạc Mặc Hàn lặng lẽ đứng cạnh nhau. Nàng lấy ống nhòm ra nhìn lên đỉnh Lang sơn. Đỉnh núi này thật sự rất cao, thông qua ống nhòm có thể nhìn được trong bóng tối, Liễu Tiêu Vân có thể nhìn rõ đỉnh Lang sơn, nàng thu lại toàn cảnh đỉnh núi vào trong mắt. Một lúc lâu sau, Lạc Mặc Hàn nhìn ống nhòm trong tay Liễu Tiêu Vân, chần chừ một lát rồi nói: “ Liễu cô nương. . . “

“ Cho ngươi. “ Liễu Tiêu Vân không nói hai lời, đưa ống nhòm cho Lạc Mặc Hàn.

Ánh mắt Lạc Mặc Hàn lóe lên ý cười, hắn cầm lấy ống nhòm, nói: “ Cảm ơn!”

“ Dùng xong trả lại cho ta. “ Liễu Tiêu Vân đã nhìn ra suy nghĩ của Lạc Mặc Hàn.

Lạc Mặc Hàn cầm ống nhòm nhìn về phía đỉnh núi Lang sơn đối diện. Trông hắn cũng ra dáng lắm, ống nhòm sử dụng cũng rất đơn giản, không phức tạp lắm. Huống hồ, hắn đã nhìn thấy nàng sử dụng ống nhòm như thế nào nên hắn biết biết cách sử dụng cũng không có gì đáng ngạc nhiên.

Loading...