Hắn nhanh chóng hiểu ý của Liễu Tiêu Vân, cười ha ha: “ Ngươi hiểu lầm rồi, ta thật sự có chuyện muốn nói với ngươi. “ Lại có mấy tiếng hổ gầm truyền đến.
“ Chờ ta xong việc rồi nói sau. “
Liễu Tiêu Vân nói xong thì đẩy nhanh bước chân.
…
Dưới ánh trăng, Liễu Tiêu Vân và Lạc Mặc Hàn lướt đi nhanh trong núi. Trên đường đi, Liễu Tiêu Vân không gì nữa, chỉ lo vùi đầu tiến về phía trước. Nàng có thể cảm nhận được người này không có ý xấu gì với mình, hơn nữa khinh công của hắn rất cao cường, xem ra muốn thoát khỏi hắn cũng không dễ dàng. Nếu không thoát được thì cứ để hắn đi theo vậy, chỉ cần đến lúc đó đừng cản trở nàng là được.
Lạc Mặc Hàn vẫn theo sát, dọc đường đi cũng không hỏi thêm chuyện gì. Nhưng trong lòng Lạc Mặc Hàn vẫn còn nghi vấn, hắn không biết bây giờ Liễu Tiêu Vân đang đi đâu muốn làm gì. Nàng không nói, hắn cũng không hỏi, chỉ đi theo sát nàng.
Hai người Liễu Tiêu Vân và Lạc Mặc Hàn lao nhanh trong núi gần nửa canh giờ, cách nơi phát ra tiếng hổ gầm ngày càng gần. Lạc Mặc Hàn rùng mình, ánh mắt hơi híp lại, chẳng lẽ nàng muốn. . .
Nghe tiếng hổ gầm không ngừng truyền đến, Liễu Tiêu Vân không khỏi nhíu mày lắc đầu, sao con hổ này lại ngoan cố như vậy chứ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-chay-nan-trong-loan-the/chuong-135.html.]
Nghĩ lại thì cũng khó trách được nó, đột nhiên gặp phải biến cố lớn như vậy, dù có là mãnh hổ cũng không chịu nổi. Nàng đồng cảm với con mãnh hổ, thương cho hai con hổ con nên đã tìm v.ú em cho chúng. Có lẽ khi nhìn thấy hai con hổ con, có lẽ mãnh hổ sẽ an lòng.
Khi cả hai đến gần tảng đá cạnh hang hổ, Liễu Tiêu Vân lấy một khẩu s.ú.n.g gây mê ra. Súng gây mê!Dưới ánh trăng, Lạc Mặc Hàn có thể nhìn thấy rõ ràng, nhìn thấy Liễu Tiêu Vân cầm s.ú.n.g gây mê, hắn lập tức đoán được nàng muốn làm gì. Đêm nay nàng muốn đột nhập vào hang hổ. Chẳng lẽ con hổ này chọc đến nàng, hay là còn bí ẩn nào khác? Hắn đang định hỏi, nhưng Liễu Tiêu Vân đã ra hiệu im lặng với hắn. Sắc mặt Lạc Mặc Hàn nghiêm nghị, phất tay một cái, hai mươi ám vệ cùng nhau xuất hiện. Liễu Tiêu Vân vội vàng xua tay với hắn rồi chỉ vào chính mình ý bảo không cần, tự nàng có thể làm.
Lúc này, tiếng hổ gầm lại vang lên, tiếng rống giận dữ rung chuyển núi rừng, chấn động đến nhức tai mọi người ù lên kêu ong ong. Không đợi Lạc Mặc Hàn có hành động nào khác, Liễu Tiêu Vân đã tung người nhảy lên tảng đá lớn. Một người, một hổ, bốn mắt nhìn nhau. Đôi mắt Liễu Tiêu Vân sắc lạnh như băng. Mãnh hổ sững người, cả người nó rung lên mạnh mẽ, tiếng rống đột ngột dừng lại. Con người?
Mãnh hổ lập tức nổi giận, trừng lớn hai mắt. Đáng giận! Lúc này không báo thù thì đợi đến khi nào, thời cơ báo thù đã đến!Con hổ há to mồm, cào hai chân trước trên mặt đất rồi nhảy vụt lên vồ. Nó không bao giờ ngờ được rằng Liễu Tiêu Vân sẽ khống chế được nó trước, b.ắ.n một kim về phía nó. Cùng lúc Liễu Tiêu Vân nhắm b.ắ.n mãnh hổ, Lạc Mặc Hàn cũng nhảy lên tảng đá hét lớn: “ Cẩn thận!”
‘‘Chủ tử!” Tất cả ám vệ sợ đến tái mặt, đồng loạt nhảy lên tảng đá.
Liễu Tiêu Vân kéo Lạc Mặc Hàn cùng nhảy xuống, nhẹ giọng quở mắng: “ Ngươi làm loạn gì vậy? Ngươi lên đó làm gì? ” Thấy Liễu Tiêu Vân bình an vô sự, Lạc Mặc Hàn thở phào nhẹ nhõm. Thấy chủ tử không sao, tất cả ám vệ đồng loạt lau mồ hôi lạnh trên trán. “ Mãnh hổ đã trúng thuốc rồi, ta đi thu dọn một chút, các ngươi cứ đợi ở đây trước đi. “ Liễu Tiêu Vân nói rồi lại tung người lên tảng đá, nhanh chóng đem mãnh hổ đã ngất vào không gian.
Mãnh hổ bị trúng thuốc rồi? Hai mươi ám vệ bối rối, không hiểu Liễu Tiêu Vân nói cái gì. Lạc Mặc Hàn hiểu ý của Liễu Tiêu Vân, nhưng con mãnh hổ lớn như vậy thì nàng chuyển đi đâu được? Và tại sao nàng lại nhất quyết đến đây vào đêm khuya để săn lùng một con mãnh hổ chứ? ” Đi thôi, về thôi!” Liễu Tiêu Vân thản nhiên nói với Lạc Mặc Hàn. A? Như vậy là xong rồi sao? Nhanh quá!” Con mãnh hổ kia. . . “
Lạc Mặc Hàn còn chưa nói xong, Liễu Tiêu Vân đã thoải mái nói: “ Đã thu dọn sạch sẽ rồi!” Lạc Mặc Hàn phất tay một cái, tất cả ám vệ lập tức lui ra ngoài. Liễu Tiêu Vân và Lạc Mặc Hàn cùng nhau đạp trăng trở về. “ Nói đi, ngươi còn có chuyện gì nữa? ” Liễu Tiêu Vân hỏi. Lạc Mặc Hàn trầm giọng hỏi: “ Liễu tiểu thư, có phải các ngươi muốn đi về phía nam không? ”