Rời khỏi khu vực dựng trại của các thôn dân, Liễu Tiêu Vân vòng một vòng, lặng lẽ đi xem hoa tang độc và mạn đà la. Hoa tang độc và mạn đà la dưới ánh trăng có chút mờ ảo, đột nhiên, lòng nàng khẽ động, cầm một khẩu s.ú.n.g lục giảm thanh trên tay rồi nhanh chóng quay người lại. Dưới ánh trăng, một nam tử vóc dáng cao lớn lặng lẽ đứng cách đó không xa, trên người vẫn mặc bộ y phục dạ hành.
Lạc Mặc Hàn đối mặt với họng s.ú.n.g tối om nhưng không hề hoảng loạn chút nào, ánh mắt hắn dịu dàng, mỉm cười nói: “ Liễu cô nương, lâu rồi không gặp. “
Thật ra ý nghĩa thật sự của những lời này, chỉ có lòng hắn là hiểu rõ nhất.
Liễu Tiêu Vân lại thầm nghĩ, mỗi lần gặp mặt người này đều xuất hiện vào buổi tối, luôn mặc một bộ y phục dạ hành thoắt ẩn thoắt hiện, đang tỏ vẻ ngầu lòi hay là cố làm ra vẻ huyền bí vậy, có thấy vui không trời?
Đang theo dõi nàng hả? Từng hợp tác một lần, sao cứ dai đăng không đứt vậy? Liễu Tiêu Vân cất s.ú.n.g đi, nhàn nhạt hỏi: “ Chuyện gì? ”
“ Ngươi đi theo ta. “ Lạc Mặc Hàn nói xong thì rảo bước đi lên núi.
“ Ừm…” Liễu Tiêu Vân do dự, buổi chiều nàng mới xuống núi xong, sao giờ lại muốn đi lên núi với hắn chứ, não nàng đâu bị úng nước? Thấy Liễu Tiêu Vân do dự, Lạc Mặc Hàn dừng bước, trầm giọng hỏi: “ Liễu cô nương đang đắn đo điều gì à? ”
‘‘Lên núi để làm gì? Nói rõ lý do đi. “
“ Bàn bạc chuyện hợp tác một lần nữa. “ Hợp tác một lần nữa? Liễu Tiêu Vân lại càng thấy buồn bực hơn.
Ổ của lũ sơn tặc đã bị dẹp từ lâu rồi, còn hợp tác gì nữa vậy, hay là trên ngọn núi ở trước mặt này lại có sơn tặc? ” Liễu cô nương, đây không phải chỗ nói chuyện, theo ta lên núi. “ Liễu Tiêu Vân suy nghĩ một chút: “ Vậy mời ngươi đi trước dẫn đường. “
Quả nhiên tính cách vẫn rất hào sảng. Trăng sáng trên cao, núi lớn yên tĩnh, hai người một trước một sau rảo bước lên núi. Lạc Mặc Hàn bước nhanh đi ở đằng trước, nụ cười đọng trên khóe miệng.
Liễu Tiêu Vân đi theo hắn, vẫn luôn giữ một khoảng cách không xa không gần. Trong lòng nàng biết rất rõ, đây không phải là đường xuống núi của các thôn dân. Hắn muốn dẫn nàng đi đâu?
Bất kể là đi đâu, tối hôm nay cần phải nói cho rõ mới được. Không thì lúc nào mình cũng giống như đang bị gắn máy theo dõi vậy, đi đâu cũng bị giám sát. Nàng đã trêu chọc phải ai vậy trời?
Đi khoảng ba mươi phút, Lạc Mặc Hàn dẫn Liễu Tiêu Vân tới trước một thác nước trên núi. Dưới ánh trăng, thác nước núi tựa như một dải lụa bạc, trong màn đêm tĩnh mịch chỉ nghe thấy tiếng nước suối chảy ào ào. Hai người sóng vai đứng ở đây, một cơn gió lạnh thổi qua, tinh thần Liễu Tiêu Vân khẽ rung lên một chút, đứng thẳng người.
Lạc Mặc Hàn đứng ở bên cạnh nàng, hơi nghiêng đầu liếc mắt, thấy hai mắt nàng sáng ngời, tóc dài được buộc gọn bằng một dải lụa, thân hình cao gầy đứng thẳng lưng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-chay-nan-trong-loan-the/chuong-134.html.]
Hăn vô thức cong khóe miệng. “ Liễu cô nương cảm thấy nơi này thế nào? ” Liễu Tiêu Vân nghe vậy thì thấy hơi tức giận, đêm khuya mời nàng lên núi, hoá ra chỉ là để đến đây thưởng thức phong cảnh.
Nàng đang định trả lời thì đột nhiên nơi xa truyền đến vài tiếng hổ gầm.
Liễu Tiêu Vân khẽ nhíu mày, nàng không muốn ngắm cảnh với hắn.
Nàng nhìn quanh, thấy bên cạnh có cái cây lớn.
Nàng phi người nhảy lên cây, ám vệ trên cây bị nàng đọa sợ, hắn ta bị phát hiện rồi sao? Liễu Tiêu Vân tiếc mắt nhìn hắn ta một cái, chỉ xuống phía dưới, ý bảo hắn ta đi xuống. Vương gia vẫn còn ở bên dưới, ám vệ nào dám đi xuống, hắn ta không muốn ăn trượng hình đâu!
Ám vệ không chút suy nghĩ, lập tức thi triển khinh công bay qua một cái cây khác.
Ám vệ khác đang núp trên một cái cây khác nhịn cười, quay đầu đi.
Lạc Mặc Hàn kinh ngạc, tại sao Liễu Tiêu Vân lại hành động như vậy chứ?
Nhưng mà hắn cũng biết được Liễu Tiêu Vân đã phát hiện ra ám vệ của hắn rồi. Liễu Tiêu Vân lấy ống nhòm ra quan sát, trong lòng cũng đang cân nhắc. Liễu Tiêu Vân nhảy xuống từ trên cây, nói với Lạc Mặc Hàn: “ Xin tỗi không tiếp được! Cáo từ!”
Sau đó nhanh chóng chạy lên núi.
“ Ngươi lên núi làm gì vậy? ” Lạc Mặc Hàn bám theo sau nàng vội vàng hỏi.
Liễu Tiêu Vân ném lại một câu: “ Có chút việc gấp cần phải đi xử lý luôn. “
“ Ta đi với ngươi. “ Lạc Mặc Hàn thi triển khinh công đuổi theo Liễu Tiêu Vân.
“ Ngươi không ngắm cảnh nữa à? ” Liễu Tiêu Vân lạnh giọng nói.
Ngắm cảnh?
Lạc Mặc Hàn giật mình.