Những bông hoa này có màu sắc khác nhau, có loài rực rỡ, có loài thanh nhã, đẹp đến mức khiến người ta ngắm không xuể, cảnh đẹp ý vui. Trong lúc nhất thời, Chương Nhược Cẩn và Liễu Văn Uyển trò chuyện với nhau rất vui. Trong lòng Chương Nhược Cẩn chọt có một cảm giác không thể giải thích được với cô nương đoan trang xinh đẹp ở trước mắt này.
Khi cả hai sắp tới khu vực dựng trại của các thôn dân, Liễu Văn Uyển đi lên đằng trước.
Chương Nhược Cẩn cầm đôi giày vải mới mà Liễu Văn Uyển đưa cho mình, tâm trạng lên xuống.
Hắn ta đã tới Dược Vương cốc từ khi còn rất nhỏ, đến giờ lớn rồi, ngoại trừ sư nương ra thì chưa từng có ai làm giày vải cho hắn ta.
Chương Nhược Cẩn đứng ở nơi đó xem kỹ nội tâm của mình, nhớ tới mấy câu hỏi mà Liễu Văn Xương đã hỏi hắn ta lúc cả hai đang gác đêm. Chương Nhược Cẩn là một người thông minh, hiện tại hắn ta đã hiểu được hàm ý trong mấy lời của Liễu Văn Xương. Ngày đó Liễu Văn Uyển bị đẩy xuống mỏm đá, hắn ta đã đón được nàng ấy, cũng ôm lấy nàng ấy, toàn bộ cảnh này đã bị mẹ của Liễu Văn Uyển tà Tào thị nhìn thấy hết.
Đây là duyên phận giữa Chương Nhược Cẩn hắn và Liễu Văn Uyển sao?
Từ ngày cứu được Liễu Văn Uyển, hắn ta vẫn luôn vương vấn cô nương đoan trang xinh đẹp này. Ban nãy hai người cùng thưởng hoa trong sơn cốc, chợt có cảm giác nuối tiếc vì gặp nhau quá muộn. Chương Nhược Cẩn đã học y từ nhỏ, lớn lên thì đi du lịch khắp nơi, khám chữa bệnh cho mọi người, một lòng muốn nâng cao y thuật, chưa từng suy nghĩ đến chuyện nam nữ. Chương Nhược Cẩn trở lại khu vực dựng trại, Liễu Tiêu Minh đã dựng xong ba cái lều rồi.
Chương thị nhìn thấy ca ca đã về, nói một câu: “ Ca, huynh về rồi à, chuẩn bị ăn cơm đó. “
‘‘Được. “ Chương Nhược Cẩn lên tiếng, lập tức trở lại lều của mình, có chút kích động mang thử giày vải mà Liễu Văn Uyển đã làm cho hắn ta. Mang giày vải mới trên chân, không rộng cũng chẳng chật, vừa khít.
“ Chương đại phu! Chương đại phu!” Chương Nhược Cẩn nghe thấy bên ngoài có người kêu, vội thay giày mới ra: “ Sao thế…”
‘‘Chương đại phu, ngươi mau tới đây xem đi, Hạ Thiết Sinh hắn…” Chương Nhược Cẩn bước ra khỏi lều, nhìn thấy một thôn dân đang hoang mang rối loạn, vội vàng hỏi: “ Hạ Thiết Sinh đã xảy ra chuyện gì vậy? ”
“ Chương đại phu, ngươi mau đến xem đi, hình như Hạ Thiết Sinh trúng tà rồi!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-chay-nan-trong-loan-the/chuong-131.html.]
‘‘Trúng tà? Đợi một lát, ta đi lấy hòm thuốc. “ Chương Nhược Cẩn quay về lều cầm theo hòm thuốc. “ Chương đại phu, ngươi mau đi với ta!” Thôn dân dẫn Chương đại phu đến trước lều của nhà Hạ thợ săn.
Hạ thợ săn đang lo lắng sốt ruột đứng ở nơi đó. Liễu Bỉnh Đức cũng vội vàng chạy tới: “ Thiết Sinh làm sao thế? Sao lại đột nhiên bị trúng tà? ”
‘‘Hầy!” Hạ thợ săn liếc nhìn Liễu Bỉnh Đức, thở dài, sau đó dẫn Chương Nhược Cẩn vào trong lều. Lúc này, sắc trời đã hơi nhá nhem tối, Liễu Bỉnh Đức bảo các thôn dân đốt mấy đống lửa trại lên xong cũng đi theo vào lều của nhà Hạ thợ săn.
Trong lều chỉ có người nhà Hạ thợ săn, trên mặt ai nấy đều là vẻ lo lắng. Hạ Đồng Sinh một tay giơ cây đuốc, tay khác đỡ nãi nãi. Tôn lão thái thái lau nước mắt nhìn đứa cháu cả nhà mình. Hạ Thiết Sinh quỳ gối ở đó, đang kéo tay mẹ mình là Lưu thị, năn nỉ: “ Mẹ, hôm nay con dẫn theo đệ đệ lên núi đốn củi, không chăm sóc đệ đệ cẩn thận, làm đệ đệ té bị thương, mẹ đánh con đi. “
Lưu thị chảy nước mắt: “ Con ơi! Con bị làm sao vậy? ”
‘‘Mẹ, con thích Văn Uyển muội muội…” Chương Nhược Cẩn nghe vậy thì thầm thấy ngạc nhiên, lập tức hiểu được chuyện gì đang xảy ra, nhưng hắn ta không biểu hiện ra ngoài. Liễu Bỉnh Đức vừa mới bước vào lều nghe thấy lời này, lại khẽ cau mày.
Hạ Đồng Sinh nhìn thấy Chương Nhược Cẩn tiến vào thì vội vàng nói: “ Chương đại phu, ngươi mau khám xem, ca ca ta bị làm sao vậy? ”
“ Đừng gấp, để ta bắt mạch xem sao. “
Chương Nhược Cẩn nói rồi đặt hòm thuốc xuống, ngồi xổm xuống bắt mạch cho Hạ Thiết Sinh.
“ Ngươi là ai? ” Hạ Thiết Sinh ngơ ngẩn nhìn Chương Nhược Cẩn đang bắt mạch cho mình.
Chương Nhược Cẩn không nói gì, tiếp tục bắt mạch cho Hạ Thiết Sinh.
Liễu Bỉnh Đức thấp giọng hỏi Hạ thợ săn: “ Thiết Sinh đây là…”
Hạ thợ săn lại thở dài: “ Hầy, ta cũng không biết, lúc xuống núi đứa nhỏ này vẫn còn bình thường, nhưng mới ban nãy trở về từ bên ngoài lại biến thành như vậy, ngoại trừ mẹ của nó ra thì không còn biết ai cả. “