“ Phục linh thường mọc trên rễ của cây thông đã chết, nơi này có nhiều cây thông như vậy, hẳn là sẽ có phục linh. Các cháu xem, hình như nơi đó có một cây thông c.h.ế.t đấy. “ Chương Nhược Cẩn nói xong thì chỉ về phía trước. “ Cữu cữu, nơi đó có phục tỉnh đúng không ạ? Chúng ta nhanh lên nào. “
Liễu Thừa Nam và Liễu Thừa Bắc có chút sốt ruột, bọn họ nóng lòng muốn xem thử phục linh ngoài đời trông như thế nào.
Hai đứa nhóc cũng mới chỉ được nhìn thấy hình dạng của phục linh trên y thư thôi.
“ Được. “ Chương Nhược Cẩn dẫn hai đứa nhóc rảo bước qua đó, đi đến gần mới phát hiện đây là một cây thông c.h.ế.t khá là to, còn có một ít rễ thông bị lộ ra bên ngoài.
“ Cữu cữu, nơi này có phục linh mà cữu nhắc đến ạ? ” Liêu Thừa Nam và Liêu Thừa Bắc khó hiểu hỏi cữu cữu. “ Gạt bỏ tá thông trên rễ cây tà sẽ biết thôi. “ Nói xong, Chương Nhược Cẩn ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng gạt bỏ lớp tá trên rễ cây thông, nhìn thấy có vài thứ hình cầu màu nâu lộ ra.
“ Thừa Nam, Thừa Bắc, đây chính là phục linh. “ Chương Nhược Cẩn chỉ vào kia mấy thứ hình cầu rồi nói với hai đứa nhóc.
“ A! Thì ra đây là phục linh!” Liễu Thừa Nam và Liễu Thừa Bắc nhìn mấy thứ màu nâu này, hình như cũng chẳng đẹp lắm. “ Đúng rồi, phục linh trông như vậy đó. “ Chương Nhược Cẩn nói xong, buông sọt, lấy cái xẻng ra, bắt đầu đào phục linh. “ Đúng là không tệ, một nhánh rễ của cây thông này có năm cái phục linh. “ Chương Nhược Cẩn cẩn thận đặt phục linh vừa mới hái được vào sọt.
Sau đó, hắn ta dùng xẻng đào đất xung quanh những cây thông đã c.h.ế.t để xem trên nhánh rễ khác có còn phục linh nữa hay không. Đào lên thì thấy trên các nhánh rễ khác đều có phục linh, hắn ta lại ngắt mấy cái phục linh đặt vào sọt. Liễu Thừa Nam và Liễu Thừa Bắc cũng ngồi xổm xuống, lẳng lặng nhìn cữu cữu đào những thứ hình cầu màu nâu có kích thước không đồng nhất này. Có mấy thôn dân đi tới, tò mò hỏi Chương Nhược Cẩn: “ Chương đại phu, ngươi đang đào gì vậy? ”
Chương Nhược Cẩn ngẩng đầu, chỉ vào sọt phục linh: “ Đào đống phục linh này đó. “
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-chay-nan-trong-loan-the/chuong-125.html.]
‘‘Ngươi đào nó làm gì thế, nó cũng là dược liệu hả? ” Thôn dân đều biết, dọc đường Chương Nhược Cẩn đã hái không ít dược liệu. “ Đúng vậy, phục linh chẳng những là dược liệu mà còn là một loại dược liệu quý hiếm. “
Chương Nhược Cẩn nói xong lại đi hái phục linh mọc trên nhánh rễ khác. “ A! Dược liệu quý hiếm, vậy chẳng phải có thể bán được không ít bạc à? ” Thôn dân ngạc nhiên hỏi. Chương Nhược Cẩn cười sang sảng: “ Đúng vậy, mang tới hiệu thuốc là có thể bán được không ít bạc. “ Mấy thôn dân có chút vội vàng: “ Chương đại phu, chúng ta cũng muốn hái phục linh, ngươi mau nói cho chúng ta nghe, làm sao để tìm phục linh vậy? ”
Chương Nhược Cẩn nói cho bọn họ cách tìm và cách hái phục linh. Này mấy thôn dân nghe xong, vội vàng chạy về lấy xẻng, không kiếm quả thông nữa mà chuẩn bị đi hái phục linh. Các thôn dân khác nhìn dáng vẻ sốt ruột cuống quít của bọn họ, hỏi rồi mới biết là bọn họ đang định đi hái dược liệu trân quý - phục linh. Nghe nói trong rừng thông có loại dược liệu tốt như vậy, các thôn dân vừa mới đập quả thông xong, lại cầm dụng cụ đi tìm phục linh.
Các thôn dân bắt đầu tìm kiếm trong rừng thông một hồi, quả thật đã tìm được một ít phục linh. Trước khi trời tối, các thôn dân đã ra khỏi rừng thông, ít nhiều đều hái được một chút phục linh. Chương Nhược Cẩn đã hứa với các thôn dân là đợi ra khỏi núi rồi, hắn ta sẽ dẫn các thôn dân đến hiệu thuốc để bán phục linh và các loại dược liệu khác. Buổi tối, sau bữa tối đơn giản, đống lửa trại đã được đốt lên, có ánh sáng từ lửa trại, người lớn trẻ nhỏ ngồi quây quần bên nhau cùng bóc quả thông.
Bóc quả thông, lấy hạt thông ra, ném vào trong miệng nhai, “ cờ-rốp” một tiếng, nhân hạt thông quá là ngon. Thảo nào sóc con thích ăn hạt thông, nhân hạt thông ngon thật đấy!…Đêm đã khuya, gió núi thổi tới, mấy đống lửa trại càng cháy lớn hơn, ngoại trừ người gác đêm vẫn cầm đuốc tuần tra xung quanh ra, các thôn dân đã mệt mỏi cả một ngày, ngủ từ sớm rồi.
Liễu Tiêu Vân thì lại bước vào không gian.
Đầu tiên là tắm rửa, sau đó ôm hai bé hổ con đi tìm lợn rừng mẹ.
Tục ngữ nói không sai, ai có sữa thì đó sẽ là mẹ.
Hai bé hổ con b.ú sữa xong, còn ăn vạ làm nũng bên cạnh lợn rừng mẹ một lúc.
Lợn rừng mẹ cũng đã quen với hai bé hổ con, chẳng những không ghét bỏ hai chúng nó mà còn thân thiết hơn rất nhiều.