Lều nhà Lâm thị dựng gần lều của Điền thị, nghe thấy tiếng hét của Điền thị, nàng ta lập tức đứng dậy đi qua lều của Điền thị. “ Ngươi sao thế? Có phải vừa nằm mơ hay không? ” Lâm thị quan tâm hỏi. Nàng ta biết, cả ngày nay Điền thị đều bất an không yên.
Điền thị ngồi đó, ôm Liễu Chi Nhi và Liễu Điều Nhi, trong mắt tràn ngập sợ hãi.
Nghe Lâm thị hỏi chuyện, Điền thị ngơ ngẩn nhìn Lâm thị, sau đó gật đầu.
Hơi bình ổn hô hấp một chút, Điền thị nói với Lâm thị rằng mình vừa nằm mơ.
Trong mơ, Liễu Đại Cường nói với nàng ấy, bảo nàng ấy hãy chăm sóc cho hai con thật tốt, hắn ta đi cùng với mẹ già và con trai rồi. Điền thị nói xong lại bắt đầu che mặt lẳng lặng khóc nức nở. Lâm thị nghe Điền thị nói vậy, kéo góc chăn bông cho nàng ấy, nhẹ giọng an ủi: “ Vẫn còn một chặng đường dài phía trước, ngươi cứ dẫn theo Liễu Chi Nhi và Liễu Điều Nhi sống cho thật tốt là được, chuyện khác đừng nghĩ quá nhiều. Nghĩ nhiều cũng vô ích thôi. “
Liễu Chi Nhi và Liễu Điều Nhi hiểu chuyện lấy ống tay áo lau nước mắt cho mẫu thân.
Lâm thị lại nói: “ Không vì bản thân mình thì cũng phải suy nghĩ cho Liễu Chi Nhi và Liễu Điều Nhi, ngươi cũng phải sống cho thật tốt. Có gì cần hỗ trợ thì cứ nói ra. “ Điền thị gật đầu, ôm chặt hai đứa con gái: “ Mẫu thân chỉ còn lại hai con thôi. “ Lâm thị lại an ủi Điền thị vài câu, bảo các nàng ngủ thêm một chút đi, sau đó thì rời đi.
Lâm thị nhìn thấy Liễu Bỉnh Đức đứng ở bên ngoài, nàng ta suy nghĩ một chút, vẫn quyết định bước qua nói một câu: “ Lý chính, Điền thị không xảy ra chuyện gì cả, chỉ là nằm mơ thôi. “ Nói xong, Lâm thị trở về lều nhà mình. Liễu Bỉnh Đức nói với mấy thôn dân khác: “ Không có việc gì, các ngươi cũng trở về đi. “
Thấy không có chuyện gì cả, mấy thôn dân vừa thức dậy đó lại trở về ngủ. Liễu Bỉnh Đức dặn dò những người đang gác đêm vài câu rồi cũng quay về lều. Tào thị hỏi hắn ta: “ Xảy ra chuyện gì à? ”
“ Không có việc gì. “ Liễu Bỉnh Đức nói một câu, tiếp tục nằm xuống ngủ. “ Hét to như vậy, cứ tưởng rằng xảy ra chuyện gì chứ!” Tào thị thấp giọng lẩm bẩm một câu. …
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-chay-nan-trong-loan-the/chuong-123.html.]
Sáng sớm hôm sau, các thôn dân bị tiếng chim hót đánh thức. Một đêm này lại bình yên trôi qua, thu dọn lều trại, mọi người đều đến một nơi cách đó không xa để giải quyết nỗi buồn. Lúc sau, Liễu Bỉnh Đức nói với mọi người rằng khu rừng già này quá lớn, ăn cơm sáng xong sẽ xuất phát luôn. Trong sáng hôm nay cần phải băng qua rừng già, không thể vừa đi vừa săn thú hoang được, nếu làm vậy thì sẽ không thể ra khỏi khu rừng già trong ngày hôm nay.
Các thôn dân đều đồng ý, thời tiết đã bắt đầu trở lạnh, tận dụng nồi và bếp có sẵn, bọn họ vội vàng nấu chút cháo từ lương thực phụ, ăn chút cháo nóng cho ấm người. Ăn bánh bột ngỗ, uống cháo nóng, dập tắt bếp lửa, thu dọn đồ đạc xong, các thôn dân đi theo Liễu Bỉnh Đức và Hạ thợ săn băng qua khu rừng già. Khu rừng già quả thật không dễ đi, chiều hôm qua các thôn dân đã càn quét nhiều động vật nhỏ như vậy rồi mà hôm nay mọi người đi qua nơi đó, thỉnh thoảng vẫn sẽ có động vật nhỏ nhảy lên từ bên cạnh.
Các thôn dân nhớ lời lý chính dặn, không săn thú hoang cũng không hái dược liệu nữa, tập trung tinh thần vùi đầu lên đường, cố gắng ra khỏi khu rừng già này trong sáng nay.
Mất cả một buổi sáng, cuối cùng đoàn người cũng ra khỏi khu rừng già, trước mắt bỗng rộng mở sáng sủa hẳn ra. Cách đó khoảng một trăm mét có một bãi đá lớn, ở gần đấy còn có một hồ nước trũng nữa.
Liễu Bỉnh Đức lập tức quyết định sẽ nghỉ ngơi ở đây một lúc, ăn chút gì đó rồi lên đường tiếp.
Các thôn dân đi thẳng một mạch qua khu rừng già, quả thật đều mệt kinh khủng, hiện tại nghe thấy Liễu Bỉnh Đức bảo sẽ nghỉ ngơi tại đây, bọn họ lập tức dỡ vật tư xuống, hết nằm lại đến ngồi phơi nắng, nghỉ ngơi lấy sức.
Bởi vì sẽ phải lên đường sớm thôi nên các thôn dân không dựng bếp để nấu cơm mà chỉ ăn chút lương khô, uống chút nước để trôi thức ăn.
Hạ thợ săn đứng trên cao quan sát một chút, hắn ta nói với Liễu Bỉnh Đức là không cần phải leo lên
đỉnh núi nữa, đi vòng từ nơi này một chút cũng có thể xuống núi.
Liễu Tiêu Vân rời xa thôn dân, nhảy lên một cái cây lớn, dùng ống nhòm kiểm tra một chút, thấy rằng phương hướng mà Hạ thợ săn phán đoán rất chuẩn, tuy rằng phải đi vòng một đoạn nhưng không cần phải mất nhiều công sức để leo lên
đỉnh núi.