Lúc này, ánh sáng trong rừng già đã tối dần, các thôn dân với đám động vật nhỏ đang vui vẻ đấu đá, chẳng có ai chú ý đến nàng. Chỉ với nửa canh giờ, Liễu Tiêu Vân đã ném hơn hai mươi con gà rừng vào trong không gian. Gần như sắp đi đến rìa rừng rồi, nàng tại đánh ngất một con gà rừng và một con thỏ hoang, ném hết vào sọt.
Trở lại nơi các thôn dân dựng trại, như nàng được coi là về sớm, vì có rất nhiều thôn dân vẫn còn đang mải miết nơi rừng già.
Liễu Tiêu Vân giao gà rừng và thỏ hoang cho Liễu Tiêu Minh, lặng lẽ nói: “ Ca, Thừa Nam và Thừa Bắc tìm được hai cây nhân sâm. “
Liễu Tiêu Minh cười bảo: “ Ta biết, hai đứa nhóc đang nghiên cứu nhân sâm trong lều của cữu cữu nữa đấy. Muội muội, không thể không nói, mấy đứa may mắn thật đó. Ca ca vừa hâm mộ vừa bội phục!”
Nói xong, huynh ấy vui vẻ cầm gà rừng và thỏ hoang đi giết. Chương thị đi tới, kéo tay Liễu Tiêu Vân, thấp giọng hỏi nàng: “ Tiêu Vân, là Thừa Nam và Thừa Bắc phát hiện ra nhân sâm thật sao? Nghe ca ca của ta nói, nhân sâm ngũ phẩm diệp có tuổi đời hàng trăm năm, còn có một cây là nhân sâm thất phẩm diệp nữa. Vậy chẳng phải tuổi đời còn dài hơn nữa à? ” Liễu Tiêu Vân cũng thấp giọng nói: “ Tẩu tử, hai cây nhân sâm kia quả thật là do Thừa Bắc phát hiện, còn về phần tuổi đời của nhân sâm, muội cũng không rõ nữa. “
Chương thị có chút kinh ngạc, tẩu ấy cứ tưởng đó là nhân sâm do Liễu Tiêu Vân tìm thấy: “ Không ngờ hai đứa nhỏ này lại tìm được nhân sâm!”
“ Có phải Thừa Nam và Thừa Bắc lợi hại lắm đúng không? ” Liễu Tiêu Vân cười nói. Chương thị nghe vậy thì càng vui hơn: “ Tiêu Vân, từ ngày muội nhặt được hai thỏi vàng ở trên núi, vận may của cả nhà chúng ta cũng được cải thiện hẳn!”
“ Vậy hả? Hình như đúng thế thật. “ Giọng điệu của Liễu Tiêu Vân nhẹ nhàng hơn hẳn. “ Vậy nên, Tiêu Vân, tất cả đều là nhờ phúc của muội. “ Chương thị nói từ tận đáy lòng.
“ Tẩu tử, muội cảm thấy Thừa Nam và Thừa Bắc đối rất có hứng thú đối với dược liệu, sau này để hai đứa nhóc học tập y thuật khá ổn. “ Liễu Tiêu Vân nghiêm lúc nói. Chương thị mỉm cười: “ Ca ca của ta cũng nói như vậy, nói Thừa Nam và Thừa Bắc có năng khiếu học y, huynh ấy cũng kiến nghị cho Thừa Nam và Thừa Bắc học tập y thuật. “
Chương thị xuất thân từ thế gia y học, năm đó bởi vì gia đình đột nhiên xảy ra biến cố nên tẩu ấy không được học y, cảm thấy hơi tiếc nuối. Nhưng mà hiện tại hai đứa con trai của tẩu ấy lại thấy hứng thú đối với y thuật, ca ca lại sẵn lòng chỉ dạy bọn nhỏ, lòng Chương thị cảm thấy rất vui, tẩu ấy cũng muốn cho hai con trai học tập y thuật.
“ Tiêu Vân, cơm lương thực phụ chín rồi đó, lát nữa lại làm thêm gà rừng hầm hạt dẻ. “ Chương thị cười nói với Liễu Tiêu Vân. “ Ừm ừm! Tẩu tử, muội rửa tay xong sẽ ra hỗ trợ nấu cơm. “
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-chay-nan-trong-loan-the/chuong-121.html.]
“ Không cần, muội mệt thì cứ nghỉ một lát đi. Ta nấu cơm là được. “ Lúc này, các thôn dân cũng lục tục ra khỏi khu rừng già.
Ôi chao! Xem ra lần này thu hoạch được khá nhiều đấy nhỉ!
Khuôn mặt của ai cũng hớn ha hớn hở. Gà rừng và thỏ hoang với một số loài chim không biết tên, đều được buộc bằng dây mây, các thôn dân vừa cười nói vừa xách theo đống thịt thú hoang trở lại. Mẹ con Điền thị cũng bắt được hai con gà rừng, trong sọt của Liễu Chỉ Nhỉ còn có trứng gà rừng nữa, trên mặt của ba mẹ con cũng xuất hiện nụ cười.
Thu hoạch được nhiều như vậy, bữa tối của các thôn dân không phải là gà rừng hầm thì sẽ là thỏ hoang hầm.
Lâm thị cho Điền thị mượn năm cân bột lương thực phụ: “ Ngươi đừng suy nghĩ quá nhiều, cứ ăn mấy loại bột lương thực phụ này trước đi, sau này xuống núi trả lại cho ta là được. “
Điền thị cảm động lau nước mắt, ba mẹ con bọn họ không còn chút gạo với bột nào: “ Sau này xuống núi rồi ta nhất định sẽ trả lại. “
Liễu Bỉnh Đức cũng bảo Tào thị tặng cho Điền thị năm cân gạo tức. Sau khi Tào thị truy hỏi Liễu Binh Đức, mới biết được chuyện Liễu Thuyên Trụ vào nhầm hang hổ. Nàng ta nghe xong không khỏi toát mồ hôi lạnh.
Tào thị cảm thán con gái mình phúc lớn mạng lớn, cũng thương hại mẹ con Điền thị.
Điền thị nhận năm cân gạo lức mà Tào thị đưa: “ Cảm ơn. Sau này xuống núi ta sẽ nghĩ cách trả. “
Tào thị vội vàng xua tay: “ Không cần trả, năm cân gạo lức này tặng cho các ngươi ăn. “
“ Vậy thì… cảm ơn. “ Điền thị cảm kích vô ngần, nhất thời không biết nên nói cái gì.