Không ngờ Liễu Thừa Nam và Liễu Thừa Bắc tại may mắn như vậy. Chương Nhược Cẩn ngồi xổm xuống nhìn kỹ, không nhịn được thấp giọng kêu tên: “ Thất phẩm diệp” . “ (Nhân sâm thất phẩm diệp hay thất điệp sâm như bên mình hay gọi) có thời gian sinh trưởng là khoảng 40-50 năm, ngũ phẩm diệp thì từ 60-80 năm.
Hơn nữa bên cạnh cây thất phẩm diệp này còn có một gốc ngũ phẩm diệp nữa!
Hắn ta đứng lên, kích động xoa cái đầu nhỏ của Liễu Thừa Bắc.
Sau đó hắn ta nhanh chóng rắc một ít bột hùng hoàng ở xung quanh.
Rồi hắn ta lấy một sợ dây màu đỏ cùng với xương hươu và các công cụ khác, bắt đầu đào nhân sâm. Ban đầu Liễu Tiêu Vân không hề chú ý nhưng lúc này nàng chọt nhìn thấy có mấy con rắn nhỏ bò ra từ bụi cỏ nhanh chóng trườn về nơi xa. “ Thừa Nam, Thừa Bắc, hai đứa nhìn kìa!” Liễu Tiêu Vân chỉ vào hốc cây kia, một con rắn hoa bò ra từ bên trong.
Bột hùng hoàng đuổi hết rắn ở xung quanh đi, rắn trong hốc cây cũng bị đuổi đi.
“ Cô cô, đó không phải là ổ của gấu đen lớn mà là ổ của rắn hoa nhỏ. “ Hình như Liễu Thừa Nam và Liễu Thừa Bắc đã hơi hiểu ra. “ Dù có là ổ của loài động vật nào thì đều được đến quá gần, đã biết chưa? ” Liễu Tiêu Vân lại nhấn mạnh một lần nữa cho hai đứa nhóc.
“ Biết rồi ạ. “ Hai đứa nhóc cũng ngồi xổm xuống nghiêm lúc nhìn cữu cữu đào nhân sâm. Liễu Tiêu Vân nhìn Chương Nhược Cẩn thật cẩn thận dùng đầu nhọn của xương hươu đào nhân sâm, lại nghĩ về bản thân mình…
Cũng không biết đã qua bao lâu, hai cây nhân sâm đều được đào lên một cách nguyên vẹn. “ Cữu cữu, cữu nhất định phải bảo quản nhân sâm thật tốt. “ Liễu Thừa Nam và Liễu Thừa Bắc nhắc nhở như ông cụ non vậy.
Chương Nhược Cẩn cười sang sảng, sau đó thấp giọng nói: “ Được, cữu cữu sẽ bảo quản cho hai đứa trước. “ Liễu Tiêu Vân lặng lẽ nói với hai đứa nhóc: “ Chuyện cữu cữu đào được nhân sâm, nhất định không được để lộ ra ngoài. “
Liễu Thừa Nam và Liễu Thừa Bắc vội vàng gật đầu đồng ý. …
Sau khi Chương Nhược Cẩn hái được hai cây nhân sâm thì chuẩn bị trở về. Liễu Tiêu Vân nhìn thấy các thôn dân đang càn quét một cách mãnh liệt trong rừng già.
Có người còn cầm gậy dài quơ loạn trong bụi cỏ một hồi, đám gà rừng bay loạn xạ, thỏ hoang nhảy khắp nơi. Được quá nhở! Nam nữ già trẻ đều tham gia, một nhóm lớn người đã bắt được gà rừng, thỏ hoang, sóc con và một số loài chim không biết tên bằng tay không.
“ Cạc cạc cạc. “
“ Chíp chíp chíp. “
‘‘Mau bắt đi! Thỏ hoang chạy sang chỗ ngươi rồi kìa!”
‘‘Ha ha! Con gà rừng tại bay qua rồi!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-chay-nan-trong-loan-the/chuong-120.html.]
“ Ha ha, ác thật đó, thỏ hoang bị một gậy của ngươi đập ngất luôn kìa. “
“ Ôi! Loạn mắt mất thôi!”
“ Ê này, đừng có đứng như trời trồng ở đó, ngây ngốc gì vậy hả? Chim sắp bay mất rồi, mau bắt đi!”
“ Chậc chậc, con sóc này rất béo. “
‘‘Chờ một chút, nơi này có một ổ trứng gà rừng này!”
Tiếng gà rừng kêu, tiếng chim hót, tiếng nam nữ già trẻ vây chặn đuổi bắt, hòa lẫn vào nhau, rừng già náo nhiệt biết bao!
Liễu Tiêu Vân cảm thấy hơi buồn cười khi nhìn thấy cảnh này, đây đâu có phải là đi săn, rõ ràng là một cuộc hỗn chiến giữa con người và động vật nhỏ.
Một trận cháy rừng đã lùa vô số động vật nhỏ đến ngọn núi lớn này.
Mà ở trong bụi cỏ của khu rừng già này còn ẩn giấu không biết bao nhiêu động vật nhỏ nữa. Chương Nhược Cẩn dẫn theo Liễu Thừa Nam và Liễu Thừa Bắc trở về khu vực dựng trại trước. Liễu Tiêu Vân định đi bắt thêm mấy con gà rừng rồi mới quay về.
“ Cô cô, cô cũng về thôi ạ!”
“ Hai đứa về cùng với cữu cữu trước đi, cô cô đi bắt mấy con gà rừng rồi sẽ về sau. “
Chương Nhược Cẩn nhìn thấy các thôn dân đang nhảy loạn xạ trong khu rừng già cùng với một đám gà rừng lẫn thỏ hoang.
Hình ảnh này. . . Hắn ta không khỏi mỉm cười lắc đầu. Chương Nhược Cẩn không có tâm trí đi săn thịt thú hoang, hắn ta còn phải trở về cần thận nghiên cứu hai cây nhân sâm kia nữa. Hai cây nhân sâm này, một gốc tà thất phẩm diệp, một gốc khác là ngũ phẩm diệp, tà thu hoạch lớn nhất của hắn ta trong hôm nay.
Dược Vương cốc chỉ có một cây nhân sâm thất phẩm diệp, sư phụ coi nó như trân bảo, cũng chỉ cho họ xem qua một lần.
Nhìn Chương Nhược Cẩn và hai đứa nhóc đi về, Liễu Tiêu Vân cầm gậy gỗ bắt đầu lần mò trong bụi cỏ không ngừng.
Nàng đã đánh ngất mấy con gà rừng rồi ném vào không gian.
Nhìn thấy các thôn dân tay không bắt gà rừng, nhất thời hứng khởi, nàng cũng muốn bắt mấy con gà rừng bằng tay không rồi ném vào không gian.
Liễu Tiêu Vân cầm gậy gỗ dạt bụi cỏ, nhìn thấy gà rừng bay lên, nàng lập tức tấn công và tóm lấy nó bằng tay không, bắt lấy gà rừng rồi ném thẳng vào không gian.