Đúng vậy! Lại được ăn thịt lợn rừng hầm rồi sắt thơm phưng phức! Mỗi một thôn dân bưng một bát thịt lợn rừng hầm, ăn kèm với viên rau đại thơm ngon, ăn một miếng thịt, hớp một ngụm canh, cắn một miếng viên rau đại, người tón rồi thì trẻ nhỏ đều ăn đã ghiền. “ Hạt dẻ hầm với thịt lợn rừng, khiến cho hạt dẻ cũng có vị thịt, mềm dai ngọt thanh, ngon quá đi!”
“ Nấrm rừng hầm với thịt lợn rừng cũng thơm ghê!”
“ Miếng xương to này gặm mới đã ghiền. “
“ Còn có viên rau dại này nữa, ăn kèm với canh thịt lợn rừng hầm, chậc chậc, quá mỹ vị!” …
Liễu Chi Nhi và Liễu Điều Nhi ăn thịt lợn rừng hầm, hỏi Điền thị: “ Mẹ, cha con vẫn chưa trở về ạ? ” Điền thị không ngẩng đầu lên mà chỉ khẽ dừng một chút: “ Chưa. “ Nói xong, nàng ấy lại tiếp tục ăn cơm.
…
Ăn cơm xong, dập lửa bếp, mọi người cùng hỗ trợ rửa nồi, thu dọn đồ vật. Sau khi ăn xong, Liễu Bỉnh Đức để các thôn dân nghỉ ngơi một lát, giờ Mùi sẽ lên đường tiếp. Liễu Thừa Nam và Liễu Thừa Bắc quấn lấy cữu cữu xem y thư. Liễu Tiêu Minh dựng hai cái lều xong thì đi cho ngựa ăn, có con ngựa này chở mấy thứ đồ nặng, cả nhà bọn họ cũng nhàn hạ hơn nhiều.
Chương thị đang định quay về lều lớn để nghỉ ngơi: “ Tiêu Vân, mệt cả buổi sáng rồi, muội cũng nghỉ ngơi một lúc đi. “
‘‘Vâng, tẩu tử. “ Liễu Tiêu Vân cười đáp lại. Nàng trở về lều nhỏ thì lập tức tiến vào không gian. Liễu Tiêu Vân ôm hai bé hổ con đi tới khu chăn nuôi, cả gia đình lợn rừng vẫn còn đang hôn mê.
Nàng đút thuốc giải cho cả gia đình lợn rừng, đánh thức chúng nó dậy. Hai con lợn rừng lớn lăn lộn đứng lên, lập tức mê mang. Đây là đâu vậy, sao khắp nơi đều là cỏ xanh thơm ngon thế? Mười con lợn rừng con vừa tỉnh lại đã thấy đói bụng, húc đổ lợn rừng mẹ đòi b.ú sữa.
Lợn rừng cha thì lại chậm rãi đến gần chân Liễu Tiêu Vân rồi ngửi thử. “ Tránh ra! Có tin ta đá bay ngươi bằng một chân không? ” Giọng nói Liễu Tiêu Vân lạnh băng. Lợn rừng cha “ khịt khịt” vài tiếng, không chọc nổi thì trốn thôi, cỏ xanh thơm phức kia chắc là rất ngon, nó đi ăn cỏ xanh. Coi như ngươi biết điều!
Liễu Tiêu Vân kéo hai con lợn rừng con ra, đặt hai bé hổ con xuống dưới bụng của lợn rừng mẹ. Hai bé hổ con còn chưa mở mắt, chen chúc b.ú sữa cùng với đám lợn rừng con. Hai bé hổ con có sữa để b.ú rồi. Lợn rừng mẹ cũng “ khụt khịt” vài tiếng, đưa nó tới nơi này thì ra là vì muốn nó làm “ bà vú” cho hai con hổ con này.
Vợ chồng lợn rừng đều biết rõ đây là địa bàn của ai, nhưng mà khóm cỏ xanh này quả thật rất không tồi. Hương vị cỏ xanh tươi ngon, ngon hơn cỏ xanh trên núi nhiều. Không thể không nói, lợn rừng đúng là rất thông minh. Chờ hai bé hổ con ăn no, Liễu Tiêu Vân lại ôm hai chúng nó về ổ nhỏ.
…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-chay-nan-trong-loan-the/chuong-118.html.]
Giờ Mùi, Liễu Binh Đức kiểm kê nhân số xong, bắt đầu dẫn các thôn dân tiếp tục lên đường cùng với Hạ thợ săn. Đi được khoảng một canh giờ rưỡi, trước mắt xuất hiện một khu rừng rộng ⁄ lớn. Ánh sáng trên đỉnh đầu đã tối đi rất nhiều, hơi lạnh cũng đồng thời ập tới.
Các thôn dân không khỏi tặc lưỡi, đúng là một khu rừng già khổng lồ!
Cây cối trong rừng đều là cổ thụ hơn trăm năm tuổi.
Mấy cái cây đó đều cao lớn thô to, cành lá rậm rạp, che khuất bầu trời.
Cỏ dại dây gai mọc tràn lan bên dưới gốc cây lớn. Bên trên đám cỏ dại còn có một đống lá khô với cành gãy rơi vãi. Thậm chí còn có cả phân chim.
Hạ thợ săn nhíu mày, bàn bạc với Liễu Bỉnh Đức một chút, bổ sung thêm người cho nhóm mở đường phía trước.
Mấy tráng hán trẻ tuổi dùng liềm cắt cỏ dại, tay cầm d.a.o rựa c.h.é.m dây gai để mở đường.
Hai bên có người cầm gậy dài không ngừng dạt gọn bụi cỏ sang bên cạnh.
Điều khiến mọi người ngạc nhiên là chưa đi được bao xa đã thấy có mấy con động vật nhỏ như là chim rừng, gà rừng, thỏ hoang vân vân nhảy ra khỏi bụi CcỎ. Tráng hán trẻ tuổi đang cắt cỏ bằng liềm còn tiện tay nhặt mấy quả trứng gà rừng. Liễu Văn Xương nói thằng: “ Hôm qua trên núi xảy ra cháy rừng, hầu hết mấy động vật nhỏ đều chạy đến tòa núi lớn này. “
“ Lý chính đại bá, ngài xem…”
Mấy tráng hán trẻ tuổi mở đường nhìn thấy trong bụi cỏ có nhiều thịt thú rừng như vậy, đi không nổi nữa.
Liễu Bỉnh Đức trầm giọng hỏi: “ Sao vậy? ”
“ Ở đây có nhiều thú rừng như vậy như vậy … Có phải nên…” Người trẻ tuổi ấp a ấp úng nói.
Hạ thợ săn mở miệng: “ Nếu săn b.ắ.n thú rừng ở cánh rừng này, buổi tối sẽ phải nghỉ chân ở đây. “