Hắn ta đang nói rằng bản thân mình không đủ can đảm à? Ngày hôm qua cả bốn người bọn họ đều đi vào hang hổ để xem thử, chỉ có hắn ta sợ đến mức không ngủ được, mcòn uống mấy viên thuốc an thần nữa. Liễu Tiêu Vân vẫn chưa nói gì, năm người Hạ Đồng Sinh đã nhanh chóng giải quyết con lợn rừng tóớn.
Hạ Đồng Sinh nói rmột tiếng: “ Đi thôi, trở về. “
Bốn người khác nâng con lợn rừng lớn lên, kêu to: “ Trời ơi, con lợn rừng này ít cũng phải ba trăm cân. “
Liễu Tiêu Vân nở nuụ cười: “ Các vị vất vả rồi. Ai gặp thì có phần, bảy người chúng ta cùng chia sẻ con lợn rừng lớn này. “
Sáu người nghe vậy, lập tức mặt mày hớn hở. Liễu Văn Xương cảm thán: “ Tiêu Vân, cứ ai đi ra ngoài kiếm thức ăn với ngươi thì đều được hưởng sái hết. “ Liễu Tiêu Vân đề nghị: “ Thịt lợn rừng chia làm bảy phần, đầu lợn, móng tọợn, xương lợn và nội tạng sẽ không phân ra mà làm giống như lần trước, mọi người cùng ăn một nồi thịt lợn rừng kho thập cẩm nhé? Thế nào? ”
“ Được, càng náo nhiệt càng tốt. Nồi thịt lợn rừng thập cẩm lần trước rất ngon. “
“ Lần này để lại nhiều thịt trên xương lợn chút. “
‘‘Đúng rồi, trên xương có thịt, lúc gặm xương mới ngon. “
‘‘Hai ngươi cứ ở đó mà ham ăn. “
‘‘Đây là lợn rừng do Tiêu Vân săn được, đều nghe Tiêu Vân hết. “
Liễu Tiêu Vân mỉm cười: “ Ta đồng ý, để lại nhiều thịt trên xương chút. “ Nàng đã tìm lại được cảm giác đến nhà ăn phụ việc bếp núc khi còn là lính đặc chủng ở kiếp trước. Lúc ấy cũng vô cùng náo nhiệt. Thật tốt!Khi đó, trên danh nghĩa là các nàng đến nhà ăn phụ việc bếp núc, nhưng trên thực tế là nhân lúc lớp trưởng không chú ý, ăn vụng xương lợn hầm không ít lần.
Hiện giờ nghĩ lại, sao lớp trưởng lại không biết được chứ, chẳng qua là thấy các nàng ham ăn quá, cố ý thả các nàng mà thôi. Liễu Tiêu Vân cảm thấy hơi nhớ lớp trưởng. Nhưng mà món xương hầm mà nàng đã lén ăn vụng thực sự rất ngon!Nghĩ tới chuyện đó, Liễu Tiêu Vân không nhịn được mà nở nụ cười.
Nàng vô thức ưỡn thẳng người, muốn đá vài phát cho đã ghiền. Các thôn dân nhìn thấy mấy người bọn họ khiêng một con lợn rừng lớn trở về, biết ngay là lại có lộc ăn. Chẳng cần chờ Liễu Bỉnh Đức sắp xếp, do đã có kinh nghiệm ăn nồi thập cẩm từ lần trước, một nhóm người trẻ tuổi xắn tay áo lên bắt đầu chuẩn bị. Bên này đặt lợn rừng to lên trên đống lửa để đốt trụi lông.
Bên kia nấu một nồi nước nóng thật to để chuẩn bị luộc da heo. Liễu đồ tể mài d.a.o soàn soạt chuẩn bị chia thịt lợn. Đám phụ nhân thì túm tụm lại một chỗ vội vàng làm đủ các loại viên rau dại. Đám nhóc cũng không nhàn rỗi, hỗ trợ nhặt củi khô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-chay-nan-trong-loan-the/chuong-117.html.]
Liễu Tiêu Vân được ba mươi cân thịt lợn rừng, sáu người Hạ Đồng Sinh thì chia mỗi người được mười lăm cân thịt lợn rừng. Mặt khác đầu lợn, móng lợn, xương lợn còn chút thịt, nội tạng gì đó, lại nấu thành mười nồi thập cẩm. Nồi thập cẩm lần này được bỏ thêm không ít hành, tỏi, nấm rừng, rau dại, hạt dẻ. Chương Nhược Cẩn lại thêm một số dược liệu dưỡng sinh vào trong nồi nữa.
Nhiều người cùng ăn một nồi thập cẩm như vậy, hắn ta cũng mới chỉ thấy khung cảnh náo nhiệt này ở Dược Vương cốc thôi.
Sư phụ sư nương có rất nhiều đồ đệ, mỗi ngày cứ đến giờ cơm thì đều náo nhiệt giống như vậy. “ Chương đại phu, ngươi bỏ thêm gì vào nồi vậy? ”
‘‘Một ít dược liệu dưỡng sinh. “
“ Không phải là nhân sâm đó chứ? ”
“ Ha ha, vẫn hái được nhân sâm mà!”
…
Đợi làm xong mười nồi thập cẩm, mùi thịt tràn ngập bốn phía, xộc thắng vào đạ dày của người ta, bụng cũng bắt đầu kêu “ ọt ọt ọt” , đám trẻ con đã thèm đến sắp khóc. Bất kể là người lớn hay trẻ nhỏ, sáng sớm đã phải thức dậy để lên đường, đi đường cả buổi sáng, đến giờ đều đói meo cả bụng rồi. Lúc này ngửi thấy mùi thịt, đoàn người đều không nhịn được mà nuốt nước miếng.
Hơn hai trăm người xếp thành hàng múc thịt và múc canh trong mười cái nồi thập cẩm, lại thuận tay lấy một viên rau dại để ăn.
“ Cứ ăn thoải mái! Bao đủ thịt, bao đủ canh! Viên rau dại cũng bao đủ luôn!”
“ Ha ha, Liễu đồ tể, ngài hào phóng thật đấy. “
“ Ngươi nói sai rồi. Lợn rừng là do Vân nha đầu săn được, là Vân nha đầu hào phóng. “
“ Đúng, là Vân nha đầu hào phóng. Ngài cũng hào phóng, múc cho chúng ta rất nhiều thịt. “
“ Cả đoạn đường chạy nạn này, hai lần được ăn nồi thịt lợn rừng thập cẩm, đều là lợn rừng do Vân nha đầu săn được. “
…