Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Về Cổ Đại Chạy Nạn Trong Loạn Thế - Chương 116

Cập nhật lúc: 2025-05-23 13:50:11
Lượt xem: 55

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSDbmDgYF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Có thể nói gần như tất cả mọi người đã mệt mỏi vô cùng. Nghe nói nghỉ ngơi ở đây, các thôn dân nhao nhao dỡ vật tư xuống, nằm hoặc ngồi trên đồng cỏ, phơi nắng thở một hơi. Hạ Đồng Sinh kêu năm thanh niên, trong đó có Liễu Văn Xương, bọn họ cùng đi bắt chút thú rừng. Liễu Văn Xương, thư sinh này đã từng nói với Hạ Đồng Sinh, chỉ cần đi sẵn thì kêu hắn ta, hắn ta không có carn đảm đi săn một mình. Thấy Liễu Tiêu Vân ngồi đó không làm gì, cũng biết thân thủ của nàng tốt, Hạ Đồng Sinh cũng gọi nàng một tiếng: “ Tiêu Vân, có đi bắt thú rừng không? ”

Liễuu Tiêu Vân sảng khoái đồng ý: “ Được!”

Chương thị nhìn Hạ Đồng Sinh, lại nhìn Liễu Tiêu Vân, cười cười, không nói gì.

Liễu Tiêu Minh trầm giọng nói một câu: “ Cẩn thận một chút!”

“ Muội biết rồi!” Liễu Tiêu Vân nói xong thì đứng dậy đi theo mấy người Hạ Đồng Sinh bắt thú rừng. Chương Nhược Cẩn dẫn Liễu Thừa Nam và Liễu Thừa Bắc lấy dược liệu ra phơi nắng. Nghỉ ngơi một lát, các thôn dân bắt đầu dựng tò nấu cơm. Các phụ nhân tới phụ cận đào rau đại, chuẩn bị làm thêm ít viên bán rau dại. Sau cơn mưa trong núi không thiếu nước, chỗ nào trũng cũng đều có nước.

Mấy người Hạ Đồng Sinh đi chưa bao xa đã phát hiện trong bụi cỏ có mấy con gà rừng và thỏ rừng.

Mấy người nhìn nhau, thú rừng ở đây không ít!” Có thể là cháy rừng khiến những động vật nhỏ ở ngọn núi kia đều chạy tới đây. “ Liễu Văn Xương chậm rãi nói một câu. Mặc kệ, chỉ cần có thú rừng là được!

Mấy người lấy cung tên ra, chuẩn bị bắt thú rừng. Hạ Đồng Sinh nhìn Liễu Tiêu Vân, cầm cung tên của mình, có chút trịnh trọng nói: “ Tiêu Vân, ngươi vẫn dùng cục đá đập thú rùng sao? Nếu không ta cho ngươi mượn cung tên của ta dùng nhé? ” Liễu Tiêu Vân cười: “ Không cần, cảm ơn!”

‘‘Được rồi!” Hạ Đồng Sinh đành phải cất cung tên vào.

Có trời mới biết thằng nhãi mười tám tuổi này phải lấy bao nhiêu can đảm mới đưa cung tên mình tự làm cho Liễu Tiêu Vân. Hắn ta nghĩ Liễu Tiêu Vân sẽ từ chối nhưng vẫn muốn thử một lần. “ Đồng Sinh, đi mau! Trong bụi cỏ kia có hai con thỏ hoang!” Liễu Tiêu Vân thúc giục. “ Các ngươi đi đi, ta qua bên kia xem thử!” Liễu Tiêu Vân vội vàng nói. Trong lúc nói chuyện mấy người trẻ tuổi đã tách nhau ra, mỗi người tự đi bắt gà rừng và thỏ rừng.

Liễu Tiêu Vân một mình đi về phía xa. Thấy bốn bề vắng lặng, nàng lập tức tiến vào không gian. Hai con lợn rừng lớn và một bầy lợn rừng nhỏ đều đang lẳng lặng nằm ở khu động vật trong không gian. Nàng nghiêm lúc đếm, vậy mà có mười con lợn rừng con. Đúng vậy, là mười con lợn rừng con vẫn chưa cai sữa. Hai con hổ con kia có lộc ăn rồi!Lợn rừng mẹ béo tốt có thể làm “ Vú em” cho hai con hổ con.

Kỳ lạ, sao hai con lợn rừng một lớn một nhỏ ban đầu lại chạy xa như thế? Trong không gian xuất hiện lợn rừng mới, hai bọn nó không thích. Nếu giữ lại cả nhà này chỉ có thể ấm ức cho một lớn một nhỏ ban đầu rồi!Liễu Tiêu Vân đi tới, dùng thuốc mê đánh ngất hai con lợn rừng kia, lợn rừng nhỏ vẫn nên giữ lại trước đi. Sau đó Liễu Tiêu Vân mang lợn rừng lớn đang ngất xỉu ra khỏi không gian.

Nàng mới định tìm chút dây leo buộc lợn rừng lớn lại thì nghe thấy mấy người Hạ Đồng Sinh đang tìm mình: “ Tiêu Vân!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-chay-nan-trong-loan-the/chuong-116.html.]

‘‘Ở đây!” Liễu Tiêu Vân lớn tiếng trả lời. Sáu người Hạ Đồng Sinh nhanh chóng chạy tới, bọn họ đều bắt được gà rừng và thỏ rừng. Sáu người thấy lợn rừng lớn nằm dưới đất thì kinh ngạc không thôi. Mới bao lâu mà đã bắt được lợn rừng lớn rồi!

“ Tiêu Vân, đây là. . . “

“ Gặp may, đụng phải một con lợn rừng, nó còn đang ngất đi đấy! Mấy người đều mang đao, vậy làm phiền mấy người rồi!”

‘‘Chuyện này. . . không phiền!”

Ngoại trừ Liễu Văn Xương, năm người Hạ Đồng Sinh đều cầm theo d.a.o sắc.

Năm người đi lên trước đang định rút lưỡi d.a.o sắc ra.

Lúc này, chân lợn rừng khẽ nhúc nhích một chút, còn “ khụt khịt” hai tiếng.

Năm người đồng thời nhìn về phía Liễu Tiêu Vân với ánh mắt kinh ngạc, không phải con lợn rừng này hôn mê rồi sao? Hay là nó sắp tỉnh rồi? Liễu Tiêu Vân gật đầu một cách chân thật đáng tin.

Không sai, lợn rừng sắp tỉnh lại rồi.

Năm người nào dám chần chừ thêm, lập tức rút d.a.o sắc ra…

Liễu Văn Xương mở miệng đang định nói gì đó: “ Ừm, Tiêu Vân…”

Liễu Tiêu Vân khẽ nhíu mày: “ Ngươi muốn nói cái gì? ”

Liễu Văn Xương cười cười: “ Ngươi can đảm thật đó, chỉ có một mình mà lại dám săn lợn rừng. “

Loading...