Chương Nhược Cẩn có chút khó hiểu, tú tài này có chuyện gì vậy?
“ Sao thế? ” Chương Nhược Cẩn hỏi.
“ Ừm. . . Chương đại phu, định kinh an thần đan mà ngươi cho muội muội ta, ta cũng uống mấy viên!” Liễu Văn Xương nói chuyện vậy mà có chút ấp a ấp úng.
Chương Nhược Cẩn nghe rõ, sau khi vào hang hổ Liễu Văn Xương cũng bị dọa.
Hắn ta lập tức nói: “ Không sao! Nếu ngươi cảm thấy ngủ không yên cũng có thể uống mấy viên!”
Liễu Văn Xương cúi đầu ỉu xìu: “ Haiz, Chương đại phu, không dối gạt gì ngươi, uống mấy viên định kinh an thần đan rồi ta cũng không ngủ được!”
Chương Nhược Cẩn cười: “ Chuyện này rất bình thường, qua một thời gian ngăn nữa là tốt rồi!” Tóm tại, buổi tối mọi người đều ngủ không yên, rất nhiều người cả đêm không ngủ.
Sáng sớm sau cơn mưa trên núi, nhiệt độ thấp hơn trước kia rất nhiều. Các thôn dân đều dậy rất sớm, ai cũng mặc thêm quần áo, thu dọn hành lý, ăn qua loa vài miếng lương khô rồi chuẩn bị tiếp tục xuất phát.
Liễu Bỉnh Đức nhìn quanh các thôn dân một vòng, vẫn không phát hiện bóng dáng của Liễu Đại Cường. Hắn ta khụ một tiếng, hắng giọng nói: “ Vừa mới mưa xong, đường núi trơn trượt, mọi người đi lại cẩn thận một chút!”
Dùng một chút, giọng điệu hắn ta nặng thêm: “ Mọi người đi với nhau, cố gắng đừng tụt lại!” Vì vậy, Liễu Bỉnh Đức và Hạ thợ săn dẫn các thôn dân lại xuất phát. Đường núi trơn trượt lại lầy lội vô cùng, đừng nói thôn dân vác bao lớn bao nhỏ, bò, ngựa thồ đồ đạc cũng đi không vững, có mấy lần suýt chút nữa trượt chân, khiến thôn dân kêu lên một tràng.
Lần này lên đường các thôn dân không đào rau dại nữa, cũng không hái thảo dược nữa, có thể đi đàng hoàng cũng đã là không tệ rồi. Điền thị vác nồi bát muôi chậu, trong tay còn xách theo nửa túi hạt dẻ. Liễu Chi Nhi và Liễu Điều Nhi đeo bao đi phía trước nàng ấy. Điền thị đi tới theo thôn dân, thỉnh thoảng còn ngoảnh đầu lại nhìn.
Lâm thị ở phía sau nàng ấy, giúp nàng ấy đỡ nồi bát muôi chậu nặng, biết nàng ấy đang nhìn cái gì: “ Đừng nhìn nữa! Cẩn thận dưới chân!”
‘‘Ừm!” Điền thị đáp lời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-chay-nan-trong-loan-the/chuong-115.html.]
Lâm thị cũng nhìn ra sau một chút, thở dài rồi tiếp tục tiến lên phía trước. Liễu Tiêu Minh vác bao dắt ngựa, đi đứng cẩn thận hơn. Liễu Tiêu Vân và tẩu tử đều đeo gùi.
Chương Nhược Cẩn cũng không hái thảo dược nữa, đặc biệt phụ trách an toàn của Liễu Thừa Nam và Liễu Thừa Bắc, Liễu Tiêu Vân bỏ bình lọ và túi nước vào không gian như thường lệ, trên gùi đặt một cái bao lớn che giấu. Trong lòng nàng đang nghĩ tới chuyện của hai con hổ con, trong lúc vô tình đã tụt lại phía sau đội ngũ. Buổi sáng Liễu Tiêu Vân đã vào không gian pha sữa bột cho hai con hổ con uống. Chúng nó còn quá nhỏ, uống cũng không nhiều lắm.
Mọi người đi chừng nửa canh giờ thì mặt trời đã lên. Trời trong xanh dễ lên đường, tâm trạng các thôn dân thả lỏng hơn nhiều. Liễu Tiêu Vân từ phía sau đi tới, loáng thoáng nghe thấy hình như trong bụi cỏ ở bên phải không xa có một chút động tĩnh.
Tiếng gì vậy?
Động tĩnh còn rất tóớn, không phải là lợn rừng đấy chứ? Liễu Tiêu Vân rón rén rẽ sang bên phải. Mọi người cẩn thận đi đường, không ai để ý tới nàng. Đi không được bao xa, Liễu Tiêu Vân gạt bụi cỏ dày xem thử, nàng không khỏi vui vẻ. Ha hai
Là lợn rừng!
Một đám lợn rừng con đùn cỏ xanh, hai con lợn rừng lớn đang “ xoèn xoẹt” cọ một cây đại thụ, cành lá đại thụ lắc lư, sương sớm liên tục rơi xuống.
Hai bọn nó đang mài đại thụ sao?
Liễu Tiêu Vân nắm đúng thời cơ nhún người nhảy tên đại thụ. Hai con lợn rừng lớn cảm giác có một bóng người tóe xẹt qua trước mắt thì hơi sững sờ. Là hoa mặt ư! Không phát hiện điều gì bất thường, hai bọn nó tiếp tục cọ đại thụ. Có bất thường cũng không sợ, chúng nó đã từng hợp lực đánh bại chúa sơn lâm.
Liễu Tiêu Vân đeo khẩu trang lên, rắc một gói thuốc mê xuống bên dưới. Hai con lợn rừng lớn đang cọ đại thụ bỗng nhiên chóng mặt, bọn nó cảm thấy không đúng, lập tức rên lên vài tiếng, thu hút một đám lợn rừng con tới.
Liễu Tiêu Vân nấp trên đại thụ thấy tất cả lợn rừng đồng loạt ngã xuống đất mới nhảy xuống khỏi cây. Nàng âm thầm thu tất cả lợn rừng vào không gian rồi đuổi theo thôn dân đang đi. Liễu Tiêu Vân vẫn ở phía sau đội ngũ không nhanh không chậm đi theo.
Giữa trưa, đi tới một bãi cỏ rộng lớn, Liễu Bỉnh Đức kêu mọi người nghỉ ngơi lấy sức ở chỗ này.
Lần này lên đường bùn lầy cát đá quá nhiều, các thôn dân mệt một cách bất thường, trên ống quần dính đầy bùn.