Mãnh hổ sọc vằn mình đầy thương tích trở về động, phát hiện hai con hổ con của nó đã không cánh mà bay, nó tại điên cuồng gào thét tìm kiếm một phen. Tìm tới tìm lui trong động, không có! Hai con hổ con biến mất, hai con người kia. . . chẳng lẽ là nhân loại quỳ rạp dưới mỏm đá trong mưa to. . . đáng ghét! Lúc ấy nó vội vã tìm “ Vú em” cho hổ con, không để ý nhìn tới nhân loại kia nhiều. Mãnh hổ bất đắc đĩ, đành phải ngồi trước cửa động, lòng có đau thương, nhìn núi rừng, tại rống giận mấy tiếng.
Trong cơn mưa tầm tã, nó từng chạy như điên khắp núi rừng, tìm lợn rừng mẹ, hươu mẹ, khỉ mẹ cho hai con hổ con. Kết quả chẳng những không tìm được, vậy mà đụng phải một nhà mười hai con lợn rừng vui mừng tắm rửa trong mưa to.
Đúng vậy, là phu thê lợn rừng mang theo mười con lợn rừng con vui sướng đùa giỡn trong mưa to.
Cả nhà lợn rừng khiến mãnh hổ mê tít mắt. Con lợn rừng mẹ này một ổ vậy mà có mười con non. Mười con lợn rừng con cái bụng ăn tới căng tròn, hai con hổ con của nó chào đời lại không có sữa uống. Hổ con không có sữa uống thì không sống nổi.
Nó trừng mắt hổ, gầm tên vài tiếng, định tiếp tục tìm kiếm “ Vú em” cho hổ con. Ai ngờ mấy tiếng gầm này chọc giận phu thê lợn rừng, vậy mà cùng nhau tấn công nó. Nó chính là chúa sơn lâm đấy! Đôi phu thê lợn rừng ngu xuẩn này!
Nó liên tiếp gầm lên vài tiếng muốn dọa phu thê lợn rừng, thật không ngờ không có một chút tác dụng nào.
Bắt lợn rừng mẹ về làm “ Vú em” cho hổ con!Vì vậy trong cơn mưa to, một hổ hai lợn rừng đại chiến ba trăm hiệp, bất phân thắng bại. Mười con heo con lăn lộn trong mưa, lăn qua lăn lại trợ uy cho phu thê lợn rừng. Sức chiến đấu của phu thê lợn rừng lập tức bùng nổ, mãnh hổ không chiếm được một chút hời nào, mình hổ còn bị răng nanh của phu thê lợn rừng cắn trúng nhiều chỗ, khiến cả người nó mình đầy thương tích. Mãnh hổ không tiếp tục ham chiến, nó còn phải tiếp tục tìm “ Vú em” cho hai con hổ con.
Đi vòng quanh khắp núi rừng cả buổi cũng không có kết quả, mãnh hổ đành phải trở lại động. Để chào đón sự xuất hiện của hổ con, nó đã sớm săn cả một động gà rừng, thỏ rừng, sơn dương, tích trữ thức ăn như một ngọn núi nhỏ, kết quả đột nhiên hai nhân loại kia xâm nhập dọa hổ cái đang sinh sản. Hổ cái khó khăn sinh hai con hổ con, chưa cho uống một miếng sữa đã chết, làm sao nó có thể nuôi sống hai con hổ con được!Sau khi trở về nó phát hiện vẫn chưa tìm được “ Vú em” cho hổ con, hổ con vậy mà biến mất!
Đêm khuya tĩnh lặng trong núi lớn, thể xác và tinh thần của mãnh hổ sọc vằn đều bị thương, thỉnh thoảng nó gào thét vài tiếng, cứ ngồi trước cửa động. . . . Liễu Bỉnh Đức và Hạ thợ săn đều không ngủ, đêm nay bọn họ cùng trông chừng các thôn dân với người trực đêm. Đột nhiên Liễu Bỉnh Đức hỏi Hạ thợ săn: “ Người đi săn trên ngọn núi phía sau Liễu gia thôn quanh năm, nói thật, có đụng phải hổ hay không? ”
“ Sao có thể không đụng phải chứ? ” Hạ thợ săn trả lời. “ Đụng phải thì làm sao? ” Liễu Bỉnh Đức lập tức hỏi. “ Có thể trốn thì trốn, có thể chạy thì chạy!” Hạ thợ săn trả lời đơn giản rõ ràng. Liễu Bỉnh Đức thở dài: “ Haiz, cũng không biết Liễu Đại Cường. . . “
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-chay-nan-trong-loan-the/chuong-114.html.]
“ Xem số của hắn ta đi. . . “ Hạ thợ săn nghĩ, Liễu Đại Cường vốn nhát gan, ai biết lúc đó xảy ra chuyện gì. Trước hang động đốt một đống lửa lớn, hai mươi người trực đêm giơ bó đuốc cầm vũ khí đi tuần. “ Có phải hiện điều gì khác thường không? ” Liễu Bỉnh Đức đi tới hỏi người trực đêm. “ Không có!” Người trực đêm tiếp tục tuần tra.
Ngoại trừ vài tiếng hổ gầm, thật sự không phát hiện ra điều gì bất thường. “ Chú ý nhiều hơn, đừng ngủ gật!” Hạ thợ săn dặn dò. Người trực đêm nhìn nhau, thỉnh thoảng truyền tới tiếng hổ rống, khiến người ta trong lòng rét lạnh, ai có thể ngủ được chú!Thôn dân trong hang động cũng ngủ không yên, có mấy người cũng khoác áo tới xem.
“ Lý chính, ngài cũng không ngủ à? ”
“ Sao lại dậy hết rồi? Không có việc gì, quay về ngủ đi, có trực đêm mài!”
‘‘Trẻ con cứ khóc mãi, cũng không ngủ được nên muốn tới xem thủ!”
‘‘Lý chính, sau khi trời sáng vẫn nên đi mau thôi!”
. . .
Giờ Tý, hai nhóm người trực đêm bắt đầu giao ca. Chương Nhược Cẩn và đám người Liễu Văn Xương trực nửa đêm sau với nhau.
“ Văn Uyển cô nương đã đỡ hơn chút nào chưa? ” Chương Nhược Cẩn hỏi Liễu Văn Xương.
“ Muội muội ta đỡ hơn nhiều rồi, đa tạ Chương đại phu quan tâm!” Liễu Văn Xương nói xong kéo Chương Nhược Cẩn đi sang một bên.