“ Chương đại phu, ngươi nói xem liệu trong động kia có con hổ khác hay không? ” Hạ Đồng Sinh hỏi. “ Nhất định là có! Các ngươi không nhìn thấy trong động chất đống nhiều gà rừng như vậy. . . “
Chương Nhược Cẩn đang nói thì phía xa tại truyền tới vài tiếng hổ gầm giận dữ. Ba người Liễu Văn Xương đưa mắt nhìn nhau, biểu cảm cứng tại trong nháy mắt. Không ít thôn dân nghe thấy tiếng mãnh hổ gầm to đều ra khỏi lều vải, đi tới bên ngoài hang động.
“ Có chuyện gì vậy? Cứ nghe thấy tiếng mãnh hổ gầm to!”
“ Thật là đáng sợ!”
“ Trẻ con bị dọa không dám ra ngoài nữa rồi!”
“ Hết mưa rồi! Có phải mãnh hổ ra ngoài kiếm ăn không? ”
‘‘Không thể ở lại ngọn núi này, vẫn nên đi sớm một chút đi!”
Liễu Bỉnh Đức và Hạ thợ săn cũng ra ngoài, đến chỗ cách xa các thôn dân.
“ Xảy ra chuyện gì vậy? ”
‘‘Có thể là một con mãnh hổ khác trở về. “
‘‘Vậy làm sao bây giờ? ”
‘‘Có thể làm sao được? Trời sắp tối, đốt đống lửa và bó đuốc bên ngoài hang động, sắp xếp nhiều người trực đêm. “
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-chay-nan-trong-loan-the/chuong-113.html.]
Liễu Bỉnh Đức lập tức sắp xếp xong tất cả. Buổi tối các thôn dân đành phải qua đêm trong hang động. Nghe thấy tiếng mãnh hổ gầm to, Liễu Tiêu Vân lên tiếng chào hỏi ca ca và tẩu tử, nàng muốn nghỉ ngơi trước. Liễu Tiêu Minh thấy muội muội thật sự hơi mệt nên kêu nàng quay về lều nhỏ của mình nghỉ ngơi. Từ khi nghe thấy tiếng mãnh hổ gầm to, Liễu Thừa Nam và Liễu Thừa Bắc không rời xa cha mẹ, cũng không chạy lung tung khắp nơi nữa, cực kỳ nghe lời. “ Cô cô, cô đừng ra ngoài nữa, hổ thực sự sẽ cắn người đấy!” Vẻ mặt Liễu Thừa Nam nghiêm lúc.
“ Cô cô, hổ thật là đáng sợ, cô đừng ra ngoài nữa!” Liễu Thừa Bắc cũng tỏ ra già dặn nói. Liễu Tiêu Vân mỉm cười: “ Được, không ra ngoài nữa!” Liễu Tiêu Vân trở lại lều nhỏ của mình rồi lập tức tiến vào không gian, xem hai con hổ con kia. Chúng quá nhỏ, mắt vẫn chưa mở. Liễu Tiêu Vân làm cái ổ nhỏ cho hai con hổ con, pha chút sữa bột cho chúng nó uống. Không có bình sữa, chỉ có thể dùng thìa nhỏ đút từng chút. Có lẽ hai con hổ con thật sự đói bụng, cũng có thể là bản năng cầu sinh, tốn rất nhiều sức lực, thật sự đã uống hết sữa.
…Sau khi cho hai con hổ con ăn, Liễu Tiêu Vân vào phòng tắm vệ sinh cá nhân. Cả ngày hôm nay vừa cháy rừng vừa mưa lớn, thật đúng là giày vò người ta, cũng may các thôn dân đã tìm được hang động. Liễu Tiêu Vân thoải mái ngâm nước nóng, xóa bỏ mệt mỏi trên người. Nàng thay quần áo sạch, tới vườn trái cây hái một quả đào ănLiễu Tiêu Vân tới vườn hoa ở bên cạnh, thấy mười cây nhân sâm kia phát triển rất tốt, còn là ngũ phẩm diệp. Lá nhân sâm xanh tới mức phát sáng, vừa nhìn đã biết là cực kỳ có linh khí, cứ để chúng nó tự do phát triển trong không gian đi!
Liễu Tiêu Vân đang nhìn quanh trong không gian thì nghe thấy tẩu tử ở bên ngoài lều gọi nàng: “ Tiêu Vân, đã ngủ chưa? ” Liễu Tiêu Vân vội vàng ra khỏi không gian: “ Chưa, tẩu tử, có chuyện gì sao? ”
‘‘Muội ra ngoài một chút đi!” Chương thị ở bên ngoài lều nói. “ Ừm!” Liễu Tiêu Vân ra khỏi lều vải.
Chương thị đưa cho nàng một cái bánh bột ngỗ, một quả trứng vịt muối: “ Thấy muội không ăn được bao nhiêu, buổi tối không ăn gì đói bụng thì sao đây!” Liễu Tiêu Vân có chút lúng túng, nàng mới ăn hoa quả ở trong không gian xong. Tẩu tử còn lo lắng nàng có ăn no hay không, nàng chỉ đành nhận lấy bánh bột ngỗ và vịt muối: “ Cảm ơn tẩu tử!”
‘‘Ăn đi rồi ngủ tiếp!” Chương thị nói xong cũng quay về lều vải lớn.
“ Vâng, muội biết rồi!” Liễu Tiêu Vân trả lời, cũng trở vào lều.
Liễu Tiêu Vân nhìn bánh bột ngỗ và trứng vịt muối trong tay, thở dài. Hoa quả trong không gian có nhiều hơn nữa cũng không thể đưa cho người nhà ăn, thật sốt ruột!
Ăn bánh bột ngỗ và trứng vịt muối xong, Liễu Tiêu Vân lại tiến vào không gian. Nàng lo cho hai con hổ con kia, muốn xem chúng một chút. Sau khi hai con hổ con đáng thương uống sữa đã ngủ rồi, còn ngủ rất say. Liễu Tiêu Vân yêu thương vuốt ve chúng.
Lúc ấy nàng nhìn thấy hổ cái đã c.h.ế.t nên theo bản năng thu hai con hổ con vào không gian. Vừa rồi lại nghe thấy mấy tiếng hổ gầm, xem ra một con mãnh hổ khác đã trở về hang động. Không còn hai con hổ con, mãnh hổ có phát điên hay không?
Phát điên cũng hết cách, không có hổ cái, làm sao nó nuôi sống hai con hổ con được!
. . .