Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Về Cổ Đại Chạy Nạn Trong Loạn Thế - Chương 112

Cập nhật lúc: 2025-05-23 13:50:03
Lượt xem: 59

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Liễu Tiêu Vân không nhìn thấy Liễu Thuyên Trụ và Chu lão bà tử, cũng không nhìn thấy Liễu Đại Cường, chỉ có cái gùi trong động chứng minh từng có người tới đây. Lúc này, Liễu Tiêu Vân nghe thấy Hạ Đồng Sinh đang gọi mình: “ Tiêu Vân, ngươi ở đâu? ”

‘‘Ta ở đây!” Liễu Tiêu Vân trả llời, cất s.ú.n.g ngắn giảm thanh, đồng thời thu hai con hổ con vào không gian.

Ba người Chương Nhược Cẩn, Hạ Đồng Sinh và Liễu Văn Xương nghe tiếng thì lần lượt nhảy lên mỏm đá, tiến vào trong động.

Vừa vào nhìn, ba người cũng bị tình trạng thê thảm trong động dọa ngây người. Sao lại nhiều m.á.u như vậy!

“ Đây. . . đây. . . “ Hạ Đồng Sinh bắt đầu lắp bắp.

Liễu Văn Xương chỉ nhìn thoáng qua đã thay đổi sắc mặt, lập tức nôn mửa, vội vàng chạy ra ngoài. Chương Nhược Cẩn nhìn ra sự khác thường trong động, nghiêm nghị thấp giọng kêu: “ Nguy hiểm! Mau ra ngoài đi!” Liễu Văn Xương đã nhảy xuống khỏi mỏm đá, vẫn còn đang nôn mửa.

Ba người Chương Nhược Cẩn bước nhanh ra khỏi động, nhảy xuống mỏm đá. Bốn người lại nhìn cửa động, chợt cảm thấy trong lòng rét lạnh, sau đó nhanh chóng rời khỏi.

Bầu trời lại mưa rơi tí tách, bốn người không có kết quả mà về. Liễu Bỉnh Đức và Hạ thợ săn nghe bốn người miêu tả xong thì hoảng sợ kinh hãi. Bọn họ đều biết một khi tiến vào hang hổ cũng có nghĩa lành ít dữ nhiều. Bọn họ không thể để các thôn dân biết việc này, chỉ nói với Điền thị không tìm được Liễu Đại Cường và người nhà khác.

Điền thị nhìn nửa túi hạt dẻ sống bên cạnh, không nói gì. Liễu Đại Cường mang theo chừng nửa túi gạo lức trong nhà, nếu Liễu Đại Cường không quay về, nửa túi hạt dẻ này chính là khẩu phần lương thực của ba mẹ con bọn họ. Hai cha con Liễu Bỉnh Đức và Liễu Văn Xương đứng chung một chỗ, nhìn mưa phùn bên ngoài, hồi lâu không lên tiếng. Nếu Liễu Thuyên Trụ không đẩy Liễu Văn Uyển xuống khỏi mỏm đá. . .

. . . Vì trên núi lại bắt đầu mưa, không thể nào thổi lửa nấu cơm, các thôn dân ở trong lều vải của mình ăn bánh bột ngỗ, uống chút nước, trò chuyện.

Liễu Bỉnh Đức kêu thê tử đưa sáu cái bánh bột ngỗ và một túi nước cho mẹ con Điền thị. Tào thị không hiểu tại sao Liễu Bỉnh Đức lại làm vậy, con gái của mình là bị Liễu Thuyên Trụ đẩy xuống khỏi mỏm đá đấy. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì những chuyện này không hề liên quan tới Điền thị. Mẹ con Điền thị cũng rất đáng thương, bình thường bị Chu lão bà tử ngược đãi không ít.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-chay-nan-trong-loan-the/chuong-112.html.]

Điền thị nhận lấy sáu cái bánh bột ngỗ và một túi nước, lập tức nói cảm ơn Tào thị. Tào thị khách sáo vài câu rồi trở về lều vải nhà mình. Liễu Bỉnh Đức và Liễu Văn Xương không ai ăn cơm, ngồi trong lều vải trầm mặc. Hồi lâu sau, Liễu Bỉnh Đức hỏi một câu: “ Uyển Nhi vẫn đang ngủ sao? ”

Từ khi Liễu Văn Uyển trở về đã nằm trong lều ngủ. Tào thị thở dài: “ Có lẽ Uyển Nhi bị dọa, thỉnh thoảng lại giật mình tỉnh giấc!”

Tào thị nói xong sờ trán con gái một cái, hơi kinh ngạc: “ Sao trán Uyển Nhi lại nóng như vậy? ”

Liễu Văn Xương lập tức đứng dậy: “ Con đi mời Chương đại phu!” Chương Nhược Cẩn đang ngồi trong lều lớn ăn cơm với cả nhà Liễu Tiêu Minh, nghe thấy Liễu Văn Xương gọi mình đã biết có chuyện gì. Chương Nhược Cẩn lấy thuốc hạ nhiệt và định kinh an thần đan, đi theo Liễu Văn Xương vào lều. Phu thê Liễu Binh Đức đang lo lắng nhìn con gái: “ Chương đại phu, làm phiền ngươi rồi!”

“ Ta bắt mạch trước đã. “

Chương Nhược Cẩn nói xong bắt đầu bắt mạch cho Liễu Văn Uyển.

Chương Nhược Cẩn biết tiểu cô nương này bị hoảng sợ. Hắn ta có chút tự trách. Mấy ngày gần đây, mười mấy thôn dân đi theo hắn ta cùng hái dược liệu là xuất phát từ lòng tin với hắn ta.

Thế nhưng ai ngờ đụng phải mưa lớn, sắp xếp xong hầu hết thôn dân tìm chỗ tránh mưa, vẫn có mấy thôn dân không quan tâm được, trong đó có mẹ con Tào thị. Chương Nhược Cẩn bắt mạch, nói với phu thê Liễu Binh Đức: “ Văn Uyển cô nương không sao, uống chút thuốc, buổi tối để nàng ấy nghỉ ngơi thật tốt!” Nói xong, Chương Nhược Cẩn đưa hai bình thuốc nhỏ cho Liễu Văn Xương.

Tào thị vội vàng lấy ra chút bạc: “ Chương đại phu, số thuốc này. . . “

Chương Nhược Cẩn vội vàng xua tay: “ Ta đi về trước, nếu cơ thể Văn Uyển cô nương có khó chịu thì ta lại đến bắt mạch!”

Phu thê Liễu Bỉnh Đức rất biết ơn vị đại phu trẻ tuổi này, kêu Liễu Văn Xương tiễn Chương Nhược Cẩn.

Hai người vừa nói chuyện vừa ra ngoài hang động, Hạ Đồng Sinh cũng đi qua. Lúc này sắc trời đã tối, mưa nhỏ cũng ngừng.

Loading...