Cánh tay Liễu Đại Cường bị thương, không thể đi theo Chương đại phu hái thảo dược. Liễu Thuyên Trụ và Chu lão bà tử càng không thể nào đi hái thảo dược.
“ Chương đại phu, có thấy ba người Liễu Đại Cường trở về không? ” Liễu Binh Đức vẫn hỏi qua Chương Nhược Cẩn. Chương Nhược Cẩn nghe thấy câu hỏi của Liễu Binh Đức mới chợt nhớ tới, chẳng phải là Liễu Thuyên Trụ đẩy Liễu Văn Uyển xuống khỏi mỏm đá à?
Bọn họ không tránh mưa cùng một chỗ, lúc trở lại thì sốt ruột nên quên mất việc này.
Lúc ấy trời đổ mưa to, sau khi Chương Nhược Cẩn đỡ được Liễu Văn Uyển ngã xuống từ mỏm đá thì vội vàng đỡ mẹ con bọn họ tới hang động ở xa, không chú ý tới Chu lão bà tử và Liễu Đại Cường.
Hồi tưởng lại thời điểm nghe thấy tiếng hổ gầm, trong lòng Chương Nhược Cẩn không khỏi giật thót một cái. Làm sao hắn ta cũng không ngờ rằng cái hang động mà Liễu Thuyên Trụ muốn giành chính là hang hổ!
Trong hang động có một con hổ cái đang chật vật sinh con, hổ đực ở bên cạnh nôn nóng không yên. Liễu Thuyên Trụ và Chu lão bà tử tùy tiện xông vào, hổ cái bị hoảng sợ, sau khi sinh hai con hổ con thì khó sinh mà chết. Trong cơn giận đữ, hổ đực phát ra mấy tiếng rống giận, nháy mắt nhào về phía bà cháu Chu lão bà tử. Có lẽ Chu lão bà tử bị dọa chết, Liễu Thuyên Trụ cũng bị hổ đực cắn chết.
Hai tiếng “ A a. . . “ mà Liễu Đại Cường nghe thấy chính là tiếng kêu thê thảm của Liễu Thuyên Trụ.
Lại càng không ngờ rằng sau đó Liễu Đại Cường tận mắt thấy một con mãnh hổ sọc vằn gắt gỏng rống giận lao ra khỏi hang động, chạy như điên biến mất trong cơn mưa tầm tã. Liễu Đại Cường nào chịu được mấy lần hoảng sợ này. Chương Nhược Cẩn kêu Liễu Tiêu Minh nấu thuốc xua lạnh chia cho một số người gặp mưa. Hắn ta đi tới bên cạnh Liễu Bỉnh Đức, nói hắn ta cũng chỉ thấy Liễu Thuyên Trụ đẩy Liễu Văn Uyển xuống khỏi mỏm đá, về phần những chuyện khác thì hắn ta không biết.
Liễu Bỉnh Đức rất biết ơn Chương Nhược Cẩn, nếu không có Chương Nhược Cẩn thì có lẽ con gái hắn ta đã ngã xuống sườn núi rồi, hậu quả không thể tưởng lượng được. Hắn ta cũng giận Liễu Thuyên Trụ, nhưng Liễu Thuyên Trụ đang ở đâu? Mưa cũng đã ngừng, còn có Chu lão bà tử và Liễu Đại Cường vẫn chưa trở lại hang động. Liễu Bỉnh Đức hỏi quanh một vòng, không ai nhìn thấy ba người Liễu Đại Cường trở về.
Liễu Tiêu Vân cũng kinh ngạc, mưa to cũng đã ngừng rồi, ba người đó còn có thể đi đâu? Liễu Văn Xương nén giận đầy bụng, Liễu Thuyên Trụ vậy mà đẩy muội muội xuống khỏi mỏm đá.
“ Cha, con đi tìm Liễu Đại Cường!” Liễu Văn Xương nói với phụ thân. “ Ta đi chung với ngươi!” Hạ Đồng Sinh nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-chay-nan-trong-loan-the/chuong-111.html.]
Liễu Bỉnh Đức còn muốn cử thêm mấy người cùng đi tìm, Liễu Tiêu Vân mở miệng nói: “ Ta cũng đi. “ Liễu Tiêu Minh nhìn muội muội, huynh ấy không có cách nào, chỉ có thể nói: “ Cẩn thận một chút!”
Liễu Tiêu Vân mỉm cười: “ Ca, không có chuyện gì đâu!” Liễu Thừa Nam và Liễu Thừa Bắc giọng điệu sợ hãi kéo vạt áo cô cô không muốn để nàng đi: “ Cô cô, vừa rồi cô không nghe thấy tiếng hổ gầm sao? Co không sợ ư? ”
Liễu Tiêu Vân sờ cái đầu nhỏ của hai đứa cháu, cười bảo: “ Cô cô không sợ!”
Chương Nhược Cẩn biết vị trí của cái hang động kia: “ Ta cũng đi cùng!” Liễu Thừa Nam và Liễu Tiêu Minh trợn tròn mắt nhìn, sao cô cô và cữu cữu đều không sợ hổ bên ngoài vậy! “ Đi sớm về sớm, chú ý an toàn!” Liễu Binh Đức dặn đò bốn người Chương Nhược Cẩn.
Hạ thợ săn vẫn có chút lo lắng, trực giác của hắn ta nói cho hắn ta biết gần đây có hổ qua lại.
…
Hàng bốn người Chương Nhược Cẩn tới bên dưới mỏm đá. Bọn họ ngẩng đầu nhìn lên, không có ai ở trước cửa động. Đồng thời bọn họ đều ngửi thấy mùi m.á.u trong không khí. Bốn người đề phòng, lập tức nâng cao cảnh giác.
Liễu Tiêu Vân ra hiệu đừng lên tiếng. Đầu tiên ba người Chương Nhược Cẩn chia ra xem xét xung quanh một vòng. Liễu Tiêu Vân nhìn ba người, suy nghĩ một chút rồi nhảy lên mỏm đá, lấy s.ú.n.g ngắn giảm thanh, khom lưng đi vào trong động.
Nàng suy xét trong động có thể sẽ có dã thú nên chuẩn bị kỹ trước. Nhưng vào trong động rồi, Liễu Tiêu Vân đã có chuẩn bị tâm lý vẫn sợ tới ngây người.
Mặc dù trong động lờ mờ nhưng vẫn có thể nhìn thấy khắp nơi toàn là vết máu, còn có mùi hôi thối nồng nặc.
Một con mãnh hổ không còn hơi thở nằm trong động, bên cạnh có hai con hổ con mới chào đời chưa lâu, mấy chục con gà rừng, thỏ rừng và sơn dương đã c.h.ế.t chồng chất lộn xộn bên trong cùng.