Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Về Cổ Đại Chạy Nạn Trong Loạn Thế - Chương 110

Cập nhật lúc: 2025-05-23 13:49:58
Lượt xem: 50

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hắn ta đưa mẹ con Tào thị tới một hang động khác ở xa xa, chen chúc với mấy thôn dân khác cùng nhau trú mưa. Sau khi Liễu Thuyên Trụ đẩy Liễu Văn Uyển xuống mỏm đá, đang chuẩn bị vào hang động một mình thì nghe thấy Chu lão bà tử gọi mình: “ Đại tôn tử, nãi nãi cầm đồ ăn đây, kéo nãi nãi tên!” Liễu Thuyên Trụ ké Chu lão bà tử tên.

Liễu Đại Cường cũng muốn đi lên, hắn ta đội mưa bước trượt một cái, còn chưa đi tới rìa mỏm đá đã nghe thấy: “ A a. . . “

Trong cơn mưa tầm tã, hắn ta lập tức cứng đờ. Sau đó là mấy tiếng hổ gầm, như sét đánh giữa không trung, núi đá rung rung, âm thanh chấn động núi rừng, vang vọng khắp núi trong mưa lớn.

Chương Nhược Cẩn nghe thấy mấy tiếng hổ gầm thì không khỏi nhíu mày. Sao tiếng hổ gầm này lại ở gần như vậy?

Mấy thôn dân bên cạnh giọng run rấy hỏi: “ Vừa rồi. . . là âm thanh gì thế? ”

‘‘Là. . . tiếng sấm sao? ”

‘‘Không giống tiếng sấm, hình như là tiếng hổ gầm!”

“ Mưa lớn như vậy, hổ cũng nổi giận!”

“ Đúng, là tiếng hổ gầm, hình như đang ở gần đây!” Liễu Văn Uyển đã dầm mưa lại bị dọa sợ, nghe thấy có hổ đang ở gần thì lập tức vừa lạnh vừa sợ, chân mềm nhũn, suýt chút nữa ngã sấp xuống. Chương Nhược Cẩn vội vàng đỡ nàng ấy, nhẹ giọng an ủi: “ Không sao đâu, lát nữa hết mưa rồi chúng ta đi ngay!” Liễu Văn Uyển mặt mày tái nhợt, môi son khẽ run, giọng nói run rẩy: “ Cảm ơn Chương đại phu!”

Tào thị cũng bị dọa tới mất bình tĩnh, cả người run rẩy, vịn cánh tay con gái mới có thể miễn cưỡng đứng vững. Liễu Tiêu Vân và các thôn dân trong hang động cũng đã nghe thấy tiếng hổ gầm. Các thôn dân không hẹn mà cùng lùi vào trong động mấy bước. Chẳng lẽ hổ đụng phải thời tiết mắc toi này cũng tức giận? Nghe thật đáng sợ!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-chay-nan-trong-loan-the/chuong-110.html.]

Liễu Bỉnh Đức và Hạ thợ săn nhìn nhau, không biết làm sao mà thở dài. Theo mưa xuống, nhiệt độ trên núi cũng chợt hạ xuống. Chẳng biết chừng nào thì cơn mưa to này sẽ dừng, nhân lúc này Liễu Bỉnh Đức kêu các thôn dân dựng lều vải, như vậy người già và trẻ nhỏ có thể vào lều sưởi ấm trước để tránh mắc phong hàn. Hai khắc sau, sắc trời dần dần trong sáng, mưa to cũng dừng lại. Liễu Bỉnh Đức kêu hai mươi thanh niên tráng hán trông chừng cửa hang động, hắn ta và Hạ thợ săn mang theo sáu mươi tráng hán đi tìm người. Liễu Tiêu Minh cũng muốn đi tìm người, Liễu Tiêu Vân kêu huynh ấy ở lại với tẩu tử và hai đứa cháu, còn nàng sẽ đi tìm người với bọn họ. Tạnh mưa, mấy người Chương Nhược Cẩn không dám ở lại dù chỉ nửa khắc, hắn ta dẫn một nhóm người đi lên núi. Giữa núi đá mưa vẫn đang chảy xuôi, mấy người Chương Nhược Cẩn đi lại khó khăn trong bùn lầy. Liễu Bỉnh Đức dẫn mọi người đi chưa được bao xa đã thấy đám người Chương Nhược Cẩn đang quay trở về.

“ Trở về rồi! Là mấy người Chương đại phu trở về!” Cuối cùng cũng nhìn thấy người!”

‘‘Không sao! Trông bọn họ vẫn ổn!” Hai nhóm người gặp nhau, đều tự tìm người nhà của mình.

Liễu Bỉnh Đức thấy thê tử và con gái cả người ướt đẫm, trong lòng vô cùng xót xa, vội vàng tiến lên đỡ: “ Mau về thay quần áo đi!” Đoàn người đỡ nhau trở về. Liễu Tiêu Vân nhìn thấy Chương Nhược Cẩn thì vội vàng hỏi hắn ta: “ Mọi người không sao chứ, sao lại nghe thấy có tiếng hổ gầm? ” Chương Nhược Cẩn vẫn nhíu chặt mày, hắn ta nhẹ gật đầu: “ Đúng là có tiếng hổ gần, khoảng cách cũng không xa, xem ra không thể ở lại đây lâu. “

“ Không sao là tốt rồi!” Liễu Tiêu Vân nghĩ thầm, đúng là không thể ở lại đây lâu, nhưng vừa mới đổ mưa to, hệ số nguy hiểm trên núi cũng gia tăng, hiện tại vẫn không thể nào lên đường được. Mọi người trở lại hang động, vào lều cởi quần áo ướt sũng, thay quần áo sạch. Chương thị tiến lên kéo ca ca, sốt ruột hỏi: “ Ca, huynh không sao chứ? ”

‘‘Yên tâm đi, huynh không sao!” Chương Nhược Cẩn an ủi muội muội.

Sau đó hắn ta dùng đá dựng bếp lò trên khoảng đất trống trước hang động: “ Nhà ai có nồi lớn không? ”

“ Nhà ta có!” Liễu đồ tể nói xong lấy ra một cái nồi lớn.

Chương Nhược Cẩn kêu mọi người đổ chút nước vào trong nồi rồi bỏ thảo dược xua lạnh vào, nhóm củi đốt lửa.

Tào thị kể lại chuyện Liễu Thuyên Trụ đẩy con gái từ trên mỏm đá xuống với Liễu Bỉnh Đức. Liễu Bỉnh Đức tìm kiếm khắp nơi mới phát hiện hình như Liễu Đại Cường, Liễu Thuyên Trụ và Chu lão bà tử chưa trở về.

Đầu tiên hắn ta hỏi Điền thị, có thấy ba người Liễu Đại Cường trở về hay không. Điền thị lắc đầu ba mẹ con bọn họ vác nồi bát muôi chậu, đệm chăn, quần áo và nửa túi hạt dẻ sống, luôn đi theo người phía trước, chỉ sợ tụt lại phía sau.

Loading...