Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Về Cổ Đại Chạy Nạn Trong Loạn Thế - Chương 109

Cập nhật lúc: 2025-05-23 13:49:56
Lượt xem: 53

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vì không biết tình hình trong hang động nên Liễu Tiêu Vân ném một gói thuốc bột không màu không mùi đuổi rắn rết vào. Hạ thợ săn đốt hai bó đuốcm, đưa cho Liễu Tiêu Vân một cái: “ Đợi một chút, Vân nha đầu, cầm theo đuốc! Ta cũng vào xem thủ!”

‘‘Được!” Liêu Tiêu Vân nhận bó đuốc, nàng biếtr Hạ thợ săn đi săn quanh năm, tương đối quen thuộc với trên núi.

Hai người cầm bó đuốc cùng tiến vào hang động. Cả hai đều dùng ống tay áo che umiệng mũi lại, vẫn có thể ngửi thấy một mùi hương mốc meo, bó đuốc chiếu một cái, có mấy con dơi lớn màu đen từ trong hang động bay ra. Không gian trong hang động rất lớn, chứa hơn trăm người tuyệt đối không thành vấn đề.

Sau khi kiểm tra xong, Hạ thợ săn tìm Liễu Bỉnh Đức: “ Chắc trước kia hang động này có người tới rồi, ngoại trừ hơi ẩm ướt thì có thể ở được, kêu mọi người vào hết đi!”

Liễu Bỉnh Đức dẫn các thôn dân vào hang động. Thật sự rất rộng rãi, bò và ngựa cũng được dắt qua một góc hang động.

Các thôn dân vừa vào hang động thì bên ngoài lại bắt đầu đổ mưa to. Liễu Binh Đức vội vàng kêu người ôm hết cành cây khô cỏ khô trước hang động vào. Vừa rồi quá hoảng toạn, Liễu Binh Đức bắt đầu kiểm kê nhân số. Kiểm kê nhân số xong, ngoại trừ Chương Nhược Cẩn thì thiếu năm mươi tăm thôn dân, bao gồm Liễu Văn Uyển và Tào thị. Nhìn cơn mưa to như thác đổ bên ngoài, lòng hắn ta thoáng cái trở nên nặng nề. Liễu Binh Đức biết thê tử và con gái của hắn ta đi theo Chương Nhược Cẩn hái thảo dược.

Chương Nhược Cẩn có đưa bọn họ đi tránh mưa không?

Năm mươi ba người khác có cùng tránh mưa với Chương Nhược Cẩn không? Liễu Văn Xương đi tới an ủi: “ Cha, không sao đâu, Chương đại phu thường xuyên hái thảo dược trong núi, sẽ dẫn bọn họ đi tránh mưa thôi!” Chương thị cũng đang lo lắng cho ca ca của mình.

Liễu Tiêu Minh ôm hai đứa con trai an ủi tẩu ấy: “ Yên tâm đi, không sao đâu, huynh ấy du lịch bên ngoài nhiều năm như vậy không phải vẫn bình an đấy ư? ” Năm mươi lăm người này kéo theo trái tim của các thôn dân, trong những người đó cũng có người nhà của bọn họ. “ Haiz! Sét tháng tám, cướp khắp nơi!”

“ Trận mưa này thật là lớn!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-chay-nan-trong-loan-the/chuong-109.html.]

‘‘Đã bao lâu rồi không thấy mưa to như vậy? ”

‘‘Tháng tám sét đánh lại đổ mưa đá, đúng là hiếm thấy!'

“ Cơn mưa to này rơi xuống thì quê nhà sẽ không xảy ra hạn hán nữa!” . . . Nửa canh giờ sau, mưa to vẫn còn. Liễu Tiêu Vân đi tới đi lui ở cửa hang động, bên ngoài mưa to như trút nước, nàng xem xét nước mưa có chảy ngược vào trong hang động hay không. Cũng may địa thế hang động này hơi cao một chút, tạm thời mưa sẽ không tạo thành chảy ngược.

“ Mau nhìn kìa, lửa tắt rồi!” Một thôn dân đứng ở cửa động đột nhiên hét lên. Mọi người nghe thấy thì nhao nhao chen tới cửa hang động, nhón chân lên nhìn ra bên ngoài. Quả thật ngọn lửa đã bị dập, nói chính xác là ngọn lửa bị trận mưa tầm tã này dập tắt. Không biết Chương đại phu và năm mươi lăm thôn dân kia thế nào rồi?

Lúc Chương Nhược Cẩn mới phát hiện trời trở nên âm u thì lập tức dẫn thôn dân hái thảo dược đi tìm chỗ tránh mưa. Tìm được mấy hang động đều quá nhỏ, lúc này đã bắt đầu đổ mưa đá, hắn ta đành phải chia thôn dân ra mấy hang động tránh mưa. Lúc mưa lớn còn lại bảy tám thôn dân chưa có chỗ tránh mưa. Bảy tám người này luống cuống tay chân, bắt đầu tự tìm chỗ tránh mưa. Mẹ con Tào thị cũng ở trong đó. Mưa to ào ào rơi xuống, tầm mắt mờ mịt, Liễu Văn Uyển nhìn thấy hình như trên một mỏm đá đột ngột nhô lên bên trên có hang động, nàng ấy kéo mẹ chạy tới.

Mỏm đá cao năm sáu thước, nàng ấy dùng cả tay chân bò lên từ khe đá hẹp bên cạnh từng chút một, khó khăn lắm mới bò tới mỏm đá lớn ở trên. Liễu Văn Uyển vừa đứng vững, đang định kéo mẹ lên thì một người cũng leo lên

từ phía bên kia, đưa tay đẩy nàng ấy xuống khỏi mỏm đá. “ A. . . “ Một tiếng Liễu Văn Uyển không hề đề phòng ngã từ trên mỏm đá xuống.

“ Uyển Nhi!” Tào thị sợ hãi hét lên.

Chương Nhược Cẩn lập tức sải bước dài đi tới, vững vàng đỡ được Liễu Văn Uyển đang ngã xuống, ôm nàng ấy qua một bên. Liễu Văn Uyển vẫn chưa hoàn hồn đứng đó, bị dọa tới mặt mày tái mét. Nàng ấy còn tưởng rằng mình sẽ lăn xuống vách núi rồi.

Tào thị thất tha thất thểu chạy tới: “ Uyển Nhi, con không sao chứ! Làm mẹ sợ c.h.ế.t mất!”

Chương Nhược Cẩn đỡ mẹ con Tào thị: “ Hai người đi theo ta!”

Loading...