Liêu Binh Đức hét lên với các thôn dân: “ Kêu bọn nhỏ cách xa bờ sôngl” Hắn ta vừa định dắt con bò già về tại nghe có người kêu một tiếng: “ Ôi! Kẹp tay ta rồi, sao trong con sông này còn có cua vậy? ”
‘‘Ở đâu? ” Các thôn dân nghe thấy có cua đều đi qua nhìn.
Liễu Bỉnh Đức cũng theo các thôn dân đi qua nhìn. Oa, con cua không tính là lớn, kẹp ngón tay của thôn dân này chảy máu.
“ Mau nhìn kìa, bên dưới tảng đá còn có cua!” Một thôn dân khác cũng hét lên.
Có cua ai không đi mò chứ, các thôn dân nhao nhao xuống sông bắt cua. Liễu Tiêu Minh và Chương Nhược Cẩn cũng nhảy xuống sông, theo đám người cùng nhau bắt cua. Liễu Tiêu Vân vội đi lấy một cái chậu gỗ, chuẩn bị đưa cho ca ca.
“ Cô cô, cô làm gì vậy ạ? ”
Liễu Thừa Nam và Liễu Thừa Bắc đang nghịch cá, hai đứa bọn nó đổ hết cá ngất ra đất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-chay-nan-trong-loan-the/chuong-107.html.]
“ Bắt cua! Hai đứa có đi không? ” Liễu Tiêu Vân hỏi một câu.
“ Cua là gì? ” Hai đứa bọn nó chưa từng nhìn thấy con cua.
Liễu Thừa Bắc và Liễu Thừa Nam nhặt cá vào trong chậu lại, đi theo cô cô bắt cua. Ba cô cháu Liễu Tiêu Vân tới bờ sông, Liễu Tiêu Minh đã bắt được một con cua, thấy hai đứa con trai cầm chậu thì lập tức bỏ cua vào trong chậu. “ Cô cô, nó có cắn người không? ” Liễu Thừa Bắc thấy tám cái càng cua thì có chút e sợ. Liễu Tiêu Vân cười bảo: “ Nó kẹp đau lắm đấy, cẩn thận đừng để nó kẹp!”
“ Vâng vâng!” Hai đứa chỉ dám nhìn, không dám đụng vào. Đưa mắt nhìn ra, trên mặt sông rất náo nhiệt, có người mò cá, có người bắt cua, có người mò trai, còn có người bắt tôm. Sắc trời dần tối, các thôn dân nhặt cành cây nhóm mấy đống lửa lớn. Hầu hết mọi người dựng bếp lò nấu một nồi thập cẩm tôm cá tươi. Cá, tôm, cua, trai, dùng nước sông rửa sạch, bỏ vào chung một nồi, thêm nước, cho chút muối, vứt chút hành dại tỏi dại vào, nấu “ Ùng ục” một lát, mùi thơm xộc vào mũi.
Các thôn dân ăn tôm cá tươi ngon, có một loại ảo giác, bọn họ đang chạy nạn ư? Trước khi chạy nạn, ở Liễu gia thôn cả ngày đều húp cháo loãng tới thấy đáy, cả rau dại cũng không có mà ăn. Rau dại gần núi đều bị đào hết, cuối cùng cả vỏ cây cũng ăn. Từ khi chạy nạn, trên đường đi có thịt thú rừng để ăn, có viên bánh rau dại, còn có quả dại, ăn ngon hơn ở Liễu gia thôn nhiều. Bây giờ còn có thể ăn được tôm cá tươi ngon, đây là chuyện các thôn dân nghĩ cũng không dám nghĩ. Phải biết con sông bên ngoài Liễu gia thôn đã khô cạn từ lâu.
Liễu Tiêu Minh cũng làm thập cẩm tôm cá tươi, cá nhà huynh ấy hơi nhiều, ngoại trừ mười mấy con cá do hai đứa con trai đánh ngất, Liễu Chiêm Căn lại đưa tới mấy con cá, tỏ vẻ cảm ơn Chương Nhược Cẩn. Sau khi hầm tôm cá tươi xong, Liễu Thừa Nam và Liễu Thừa Bắc chỉ dám ăn cá và tôm, nhìn trai, cua không dám ăn. Liễu Tiêu Minh dỗ cả buổi, hai đứa nó mới ăn một ít chân thịt cua. Liễu Đại Cường cũng xuống sông bắt mấy con cá. Chu lão bà tử chặt nửa con gà rừng, bỏ mấy con cá và gà rừng vào hầm, hai bà cháu cùng nhau ăn. Liễu Đại Cường, Điền thị và hai đứa con gái thì nấu một ít hạt dẻ, ăn viên bánh rau. Nghĩ tới ngày mai còn phải leo qua ngọn núi lớn còn cao hơn trước mắt, sau khi Liễu Bỉnh Đức sắp xếp xong người trực đêm thì kêu mọi người nghỉ ngơi sớm một chút.
Các thôn dân đã quen với việc qua đêm ở dã ngoại, qua đêm trên núi mấy buổi tối cũng không thấy dã thú xuất hiện, tuy rằng ban đêm vẫn có thể nghe thấy dã thú rống lên một tiếng, nhưng có người trực đêm đi tuần, bọn họ cũng không để ý lắm, ngủ tới xem như yên ổn. Sáng sớm thức dậy, người lớn trẻ con bắt đầu bận rộn, nấu nước rót đầy túi nước trước, lại nấu một chút cháo, nướng chút bánh. Mấy ngày nay các thôn dân được ăn ngon, nghỉ ngơi cũng tốt, thu dọn đồ đạc xong, Liễu Bỉnh Đức kiểm kê nhân số, sắp xếp người đi trước mở đường, hắn ta và Hạ thợ săn dẫn các thôn dân tiếp tục leo núi. Các thôn dân đã có kinh nghiệm leo núi, có người vác, có người gánh, có người xách, không hề luống cuống tay chân như lúc đầu. Liễu Tiêu Minh vẫn đeo bao hành lý, dắt ngựa, đồ vật được thồ trên lưng ngựa lại nhiều hơn một chút.
Chương thị vác một ít thức ăn theo sát huynh ấy, Chương Nhược Cẩn đeo gùi tiếp tục đi tìm thảo dược, bên cạnh có vài thôn dân theo hắn ta hái thảo dược. Liễu Tiêu Vân vác bình lọ, túi nước, bảo vệ Liễu Thừa Nam và Liễu Thừa Bắc. Trên thực tế, trong gùi của nàng ngoại trừ một cái túi thì mấy thứ gì đó khác như bình lọ, túi nước đều đã bỏ vào không gian.