Hai đứa nó bưng chậu, Liêu Tiêu Vân vớt mấy con cá ngất xỉu bỏ vào chậu, tại thêm một ít nước sông vào chậu: “ Đi thôi, trở về! Buổi tối uống canh cá!” Liễu Tiêu Minh đã dắt ngựa trở vmề. Liễu Thừa Nam và Liễu Thừa Bắc lớn tiếng hét lên: “ Phụ thân, bọn con bắt được cá!”
Liễu Tiêu Minh cũng hoang mang, mới có bao lâu mà bọn nó đã vớt được cá rồi?
Huynhr ấy tới gần xem thử, còn không phải là cá à, mười mấy con cá, to to nhỏ nhỏ đều có!
“ Ừm! Được đấy, buổi tối uống canh cá!” Liễu Tiêu Minh vui vẻ nói.
Mấy người đang nhìn cá thưì chợt nghe thấy có người kêu: “ Chương đại phu, mau cứu người đi, có đứa bé đuối nước rồi!” Liễu Tiêu Vân vội vàng đứng đậy, chạy theo thôn dân tới bò sông. Liễu Bỉnh Đức đang dựng bếp lò, nghe thấy tiếng hét cũng đứng dậy chạy tới bờ sông. Chương Nhược Cần buông dược liệu xuống, lập tức xách hòm thuốc chạy theo, vừa chạy vừa lớn tiếng nói với Liễu Bỉnh Đức: “ Lý chính đại bá, xin đắt bò nhà ngài qual”
“ Dắt bò qua? ” Liễu Bỉnh Đức không hiểu đầu cua tai nheo gì, nhưng vẫn chạy về vội vàng dắt bò nhà mình qua.
Thì ra là con trai của Liễu Chiêm Căn - Liễu Tuấn Tuấn rơi xuống sông. Liễu Tuấn Tuấn là một đứa bé mới ba tuổi, Mã thị đặt bé vào trong gùi đeo trên lưng giặt quần áo bên sông. Nào ngờ trẻ con nghịch ngợm bò ra khỏi gùi, đứng sau lưng mẹ, đang đứng trên cao ngắm phong cảnh. Mã thị khom lưng một cái, cơ thể Liễu Tuấn Tuấn đã rơi xuống sông.
Trong lòng Mã thị hoảng hốt, cũng rơi xuống sông. Sông nhỏ nước cạn, nàng ấy trái lại không sao, chỉ là uống mấy ngụm nước. Nhưng khi nàng ấy vớt con trai Liễu Tuấn Tuấn dưới sông lên thì phát hiện môi con trai đã tím tái, bất tỉnh nhân sự. “ Tuấn Tuấn! Con đừng dọa mẹ mà!” Mã thị kêu khóc. Mọi người nhìn thấy thì đi gọi Chương đại phu giúp. Liễu Chiêm Căn đang bắt cá với các thôn dân, nghe thấy tiếng hét cũng chạy tới.
Thấy con trai rơi xuống nước, gã ta giơ nắm đ.ấ.m muốn đánh Mã thị, bị các thôn dân ngăn cản: “ Cứu đứa bé quan trọng hơn!” Sau khi Chương Nhược Cẩn tới đầu tiên là bắt mạch cho đứa bé. Lúc này, Liễu Bỉnh Đức cũng đã dắt bò đi tới: “ Chương đại phu, dắt bò tới rồi!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-chay-nan-trong-loan-the/chuong-106.html.]
Các thôn dân đều mở to mắt nhìn, dắt bò tới làm gì? Chương Nhược Cẩn để đứa bé nằm úp sấp trên lưng bò. Hắn ta đỡ cho đứa bé không rơi xuống rồi kêu Liễu Bỉnh Đức dắt bò, cố gắng đi nhanh một chút. Lòng sông toàn là đá, đi không vững cho lắm, trong sự lắc lư không ngừng, đứa bé “ Oa” một cái bắt đầu nôn nước ra.
Thấy nước ọc ra cũng tương đối, Chương Nhược Cẩn mới ôm đứa bé, lại bắt mạch cho bé: “ Không sao rồi, cho đứa bé thay quần áo dày một chút, rồi nấu chút canh gừng uống. “
‘‘Vâng! Cảm ơn ngươi Chương đại phu!” Liễu Chiêm Căn lau nước mắt chạy đi nấu canh gừng. Lúc này đứa bé cũng mở mắt ra, ho nhẹ vài cái, cái miệng nhỏ nhắn bẹp lại, khóc thành tiếng: “ Mẹ ơi. . . con sợ!”
Mã thị nghẹn ngào ôm đứa bé: “ Dọa c.h.ế.t mẹ rồi!” …Thấy Liễu Tuấn Tuấn đã tỉnh lại, lúc này các thôn dân mới thở phào nhẹ nhõm.
“ Cảm ơn Chương đại phu!” Mã thị lập tức cảm ơn, sau đó ôm con trai đi thay quần áo.
Liễu Binh Đức vỗ vai Chương Nhược Cẩn: “ Đặt người trên lưng bò lắc lư vài cái thì có thể cứu một mạng người, y thuật của Chương đại phu thật cao minh!” Chương Nhược Cần cười bảo: “ Cũng may đứa bé đuối nước không lâu!” Liễu Binh Đức tại vỗ bò già nhà mình: “ Ông bạn già, không ngờ rằng lúc cứu người ngươi còn có một chút tác dụng!”
Các thôn dân cũng cảm thấy tò mò, phương pháp cứu người này thật là lạ, nhưng cũng có người hơi có chút hiểu biết: “ Có người nói cứu người c.h.ế.t đuối thì nôn nước trước! Thế này là kêu bò già giúp đứa bé nôn nước ra!”
“ Vậy ư, còn có cách nói như vậy ạ!”
“ Y thuật của Chương đại phu thật là cao minh!”
Liễu Tiêu Vân thông thạo hô hấp nhân tạo cứu người đuối nước, kiếp trước nàng đã từng được huấn luyện ở phương diện này. Vốn dĩ nàng định dùng phương pháp hô hấp nhân tạo để cứu đứa bé, nhưng khi nàng nhìn thấy Chương Nhược Cẩn đặt đứa bé lên lưng bò đã hiểu dụng ý của hắn ta. Đứa bé nằm vắt ngang lưng bò, lúc con bò đi lại không ngừng lắc lư, đè vào lồng n.g.ự.c và ổ bụng của đứa bé, chèn nước bên trong ra, cũng cứu được tính mạng của đứa bé.