Liễu Tiêu Vân mang theo gà rừng, lưng đeo một gùi hạt dẻ, nàng nói với Liễu Văn Xương:
“ Ta đi về trước!”
‘‘Đợi chút đã!” Liễu Văn Xương đeo gùi, cầm gà rừng và thỏ rừng, chào hỏi Hạ Đồng Sinh: “ Đồng Sinh, bọn ta về trước đây!”
‘‘Được!” Hạ Đồng Sinh cùng nãi nãi nhặt hạt dẻ.
Sau khi Liễu Tiêu Vân và Liễu Văn Xương trở về, hai nhà đã nấu cơm xong từ lâu, đang chờ ăn cơm.
Chương thị nhận gùi nhìn thử, ngạc nhiên nói: “ Tiểu cô, nhiều hạt dẻ vậy sao? ”
“ Tẩu tử, đổ hạt dẻ ra đi, gùi là của nhà Đồng Sinh đấy. “ Liễu Tiêu Vân nói xong chạy tới bên dòng suối nhỏ rửa tay.
Điểm này trên núi rất tốt, cách đó không xa có dòng suối nhỏ. Liễu Bỉnh Đức kêu người đốt mấy đống lửa. Trước khi trời tối, các thôn dân đeo gùi, xách rổ trở về. Vừa nhìn đã thấy là bội thu hạt dẻ.
Vì nhặt hạt dẻ nên các thôn dân ăn cơm hơi trễ. Lúc này mọi người đều trở về, nhà nhà bắt đầu ăn cơm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-chay-nan-trong-loan-the/chuong-103.html.]
Chu lão bà tử nấu một con gà rừng, bà ta gặm đầu gà, Liễu Đại Cường ăn phao câu gà, Liễu Thuyên Trụ ăn thịt gà uống canh gà, ba mẹ con Điền thị chỉ có thể ăn viên bánh rau.
…
“ Chu lão bà tử hơi quá đáng đó! Liễu Chi Nhi và Liễu Điều Nhi cũng là cháu gái ruột của bà ta, vậy mà một ngụm canh gà rừng cũng không cho húp!”
‘‘Haiz! Nấu một con gà rừng cho Liễu Thuyên Trụ ăn hết, Chu lão bà tử gặm đầu gà không còn sót lại một chút cặn, tướng ăn của hai bà cháu thật đúng là. . . “
‘‘Liễu Đại Cường không nói một câu nào, không phải là rơi xuống hố trời tới ngu người rồi chứ? ”
‘‘Liễu Đại Cường còn có thể nói gì được, gã cũng chỉ ăn phao câu gà!”
“ Đó là việc nhà của Liễu Đại Cường, nữ nhân bàn tán cái gì? ” Lâm thị thật sự không nghe nổi nữa, bưng bát canh gà rừng đưa cho Điền thị: “ Cho Liễu Chi Nhi và Liễu Điều Nhi ăn đi!” Điền thị nhìn thử, trong bát còn có hai miếng thịt gà rừng, sau khi nàng ấy cảm ơn thì vội bưng cho hai đứa con gái ăn. Chu lão bà tử liếc đôi mắt tam giác: “ Hừ, còn muốn làm người tốt!”
Lâm thị nghe được thì trừng bà ta một cái. Trong lòng Chu lão bà tử sợ tới mức nhát cáy, không dám nói nữa. Sau bữa cơm tối, dựng lều trại xong, các thôn dân không nghỉ ngơi ngay mà mượn ánh sáng từ mấy đống lửa lớn lột lớp vỏ lông bên ngoài của hạt dẻ. Đám vỏ lông này hơi khó giải quyết, nhưng để ăn được món ăn ngon do thiên nhiên ban tặng, khó giải quyết thì đáng là gì!Bóc đi lớp vỏ lông bên ngoài, hạt dẻ dại lập tức hiện ra. Hạt dẻ dại rất nhỏ, nhưng hương vị của loại hạt dẻ này mềm bột thơm ngọt. Có thôn dân bóc vỏ xong tham ăn nhai trước mấy hạt nếm thử. Quả hạch màu vàng ngọt thanh, hương thơm đầy miệng, càng nhai càng ngon.
Ngoại trừ người trực đêm cầm bó đuốc tuần tra bốn phía, người lớn trẻ nhỏ đều đang bóc hạt dẻ. Mấy đứa bé nghịch ngợm lại tham ăn nhóm một đống lửa nhỏ, bỏ một ít hạt dẻ vào nướng ăn. Lấy hạt dẻ trong lửa thật sự khá nóng, đợi một lát cho hơi nguội rồi bóc hạt dẻ ra, bỏ nhân hạt dẻ màu vàng óng vào miệng, nhắm mắt lại, lắc lư cái đầu nhỏ, nhai chầm chậm, nhân hạt dẻ bột mềm vừa thơm vừa ngọt, hương vị rất ngon!Mấy người lớn đều đang nói đùa đám trẻ con này rất biết ăn. Thỉnh thoảng có vài tiếng sói tru hổ gầm truyền tới, trẻ con bị dọa muốn đi ngủ, người lớn vội kêu đừng sợ, dã thú cách xa nơi này. Sau khi qua đêm trong núi một đêm, lá gan của các thôn dân lớn hơn không ít.
Bóc hạt dẻ xong, đám trẻ con không chịu nổi đã đi ngủ trước. Mấy người lớn bóc hết hạt dẻ, xoa chân xoa eo rồi cũng đi ngủ. Đợi các thôn dân đi ngủ, sau khi Chương Nhược Cẩn ném một ít thảo dược vào từng đống lửa, hương thuốc nồng nặc lại tỏa kha bốn phía, rắn rết sẽ không bò vào, các thôn dân yên tâm ngủ hơn. Đêm khuya, hai đứa cháu đã sớm ngủ say, Liễu Tiêu Vân tiến vào không gian, chuyển bốn cây hạt dẻ vào đất trống phía sau biệt thự. Sau khi nàng tưới nước linh tuyền, sáu cây hạt dẻ lập tức mọc thêm cành lá, đợi ra khỏi núi cũng không cần lo về việc ăn hạt dẻ rồi. Dời cây hạt dẻ thành công, Liễu Tiêu Vân nghĩ trên núi có không ít cây quả dại, nàng cũng có thể dời mấy cây vào không gian trồng. Vì đập hạt dẻ tốn không ít sức lực nên Liễu Tiêu Vân thật sự có chút mệt mỏi, sau khi tắm gội, nàng trở về lều nhanh chóng ngủ say.