Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Về Cổ Đại Chạy Nạn Trong Loạn Thế - Chương 100

Cập nhật lúc: 2025-05-23 13:49:37
Lượt xem: 61

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chu lão bà tử nghe thấy con trai mình rơi xuống hố trời thì lập tức đập hai tay bắt đầu gào thét: “ Trời đánh mài! Ai đẩy con ta rơi xuống hố trời! Bà già này không để yên cho hắn ta đâu!” Bên này Chu lão bà tử gào khóc, Liễu Thuyên Trụ như không có việc gì, uống miếng nước vẫn ngồi đó nghỉ ngơi. Liễu Binh Đức không quá quan tâm, lập tức đưa tiền cho con gái rồi đi theo thôn dân báo tin. Đi được vài bước, hắn ta suy nghĩ một chút, quay đầu tại gọi Chương Nhược Cẩn: “ Chương đại phu, cùng đi xem thử đi!”

“ Chờ một lát!” Chương Nhược Cẩn đáp lời, lấy dây thừng và một gói thuốc bột từ trong bọc hành lý ra.

Đôi khi hắn ta sẽ tới vách núi hái dược liệu, trên người có mang theo dây thừng để dự phòng. Liễu Bỉnh Đức lại gọi mấy thôn dân đi cùng.

Liễu Tiêu Vân đưa gà rừng đã nướng chín cho tẩu tử, nói một tiếng: “ Muội đi xem!”

Chương thị còn muốn dặn dò vài câu thì Liễu Tiêu Vân đã đi xa, tẩu ấy đành phải thôi. Nhóm người Liễu Bỉnh Đức vội vã chạy tới nơi, Hạ thợ săn dẫn hai mươi mấy thôn dân đang vây quanh hố trời nghĩ cách. “ Liễu Đại Cường sao rồi? ” Liễu Bỉnh Đức vừa thấy tiền hỏi.

Sắc mặt Hạ thợ săn nặng nề: “ Không biết nữa! Gọi mấy tiếng cũng không trả lời!”

Liễu Bỉnh Đức cau mày: “ Sao hắn ta lại rơi xuống hố trời? ”

‘‘Haiz, không biết chuyện gì xảy ra nữa, một đám người đang đi săn thì nghe có tiếng người kêu, Liễu Đại Cường rơi xuống hố trời rồi!” Hạ thợ săn than thở. Liễu Bỉnh Đức nhìn thử, mấy người Hạ thợ săn săn được không ít động vật hoang dã. Gà rừng, thỏ rừng, còn có mấy con sóc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-chay-nan-trong-loan-the/chuong-100.html.]

“ Vẫn nên nghĩ cách cứu người đi!” Chương Nhược Cẩn tung dây thừng ra. Hắn ta nhìn đại khái, cái hố trời này có dạng hình túi, miệng nhỏ đáy lớn, cũng không sâu lắm, có thể thấy cỏ dại rậm rạp bên dưới đáy hố. Trong không gian của Liễu Tiêu Vân có dây thừng leo núi. Nàng nhìn Chương Nhược Cẩn cầm dây thừng dài hơn mười thước, nếu thật sự không được thì nàng sẽ lấy dây của mình ra. Nhưng để ai xuống dưới đấy? Liễu Bỉnh Đức phát sầu. Các thôn dân ngươi nhìn ta, ta nhìn hắn, không ai dám xuống dưới.

Liễu Tiêu Vân vừa định đứng ra thì Chương Nhược Cẩn đã mở miệng: “ Để ta xuống đi!” Người cùng thôn không một ai dám đứng ra, trên mặt Liễu Bỉnh Đức có chút lúng túng, nhưng hắn ta cũng hết cách. “ Chương đại phu, làm phiền ngươi rồi! Đa tạ!” Liễu Bỉnh Đức ôm quyền chắp tay với Chương Nhược Cẩn. Chương Nhược Cẩn cười: “ Không sao! Ta xuống xem thử!”

Liễu Tiêu Vân không nói gì thêm, xem ra chắc Chương Nhược Cẩn nắm chắc. Chương Nhược Cẩn buộc dây bên hông, Hạ thợ săn lại kiểm tra giúp một chút, thật sự đã buộc chặt, kêu mấy tráng hán cầm dây thừng, chậm rãi thả hắn ta xuống. Xung quanh hố trời đều là nham thạch biến thành màu đen, trên nham thạch mọc rất nhiều cây cỏ không biết tên, Chương Nhược Cẩn còn nhìn thấy hơn mười gốc thạch hộc thiết bì*. Dây thừng hạ xuống từng chút, lúc sắp tới hố trời, Chương Nhược Cẩn nhìn thấy Liễu Đại Cường nằm trong bụi cỏ, không hề động đậy. (* Một giống lan quý được dùng làm thuốc)

Hắn ta lấy thuốc bột đuổi rắn rết ra rắc dưới đáy hố trời. Tới đáy hố, Chương Nhược Cẩn cởi dây thừng, nhìn xung quanh đáy hố xem có gì khác thường hay không. Cũng may ngoại trừ nhìn thấy một con rắn đen cuộn mình trong hang nham thạch thì không nhìn thấy những động vật nhỏ khác. Chương Nhược Cẩn cẩn thận kiểm tra hơi thở của Liễu Đại Cường, sau đó bắt mạch cho hắn ta. Sau khi làm xong xác định được hắn ta còn sống. Chắc là Liễu Đại Cường bị dọa ngất rồi.

Chương Nhược Cẩn lại kiểm tra tay chân của Liễu Đại Cường, chân trái lại không thành vấn đề, mặt bị xước vài chỗ, cánh tay trái bị đè dưới người đã gãy xương. Dưới đáy hố cỏ dại rậm rạp, giống như một tấm thảm dày, hố trời hơn mười thước, người rơi xuống trái lại không có gì đáng lo. “ Chương đại phu, Liễu Đại Cường sao rồi? ” Liễu Bỉnh Đức ở phía trên lớn tiếng gọi xuống. “ Không sao, sợ ngất đi thôi! Cánh tay trái bị gãy xương, lúc kéo lên cẩn thận một chút!” Chương Nhược Cẩn vừa hét lên trên, vừa cầm dây buộc vào người Liễu Đại Cường.

Nghe thấy người còn sống, lúc này Liễu Bỉnh Đức mới thả lỏng trong lòng: “ Chương đại phu, buộc chặt dây thừng chưa? ”

“ Được rồi!” Chương Nhược Cẩn lên tiếng.

Liễu Bỉnh Đức kêu người chậm rãi kéo dây thừng lên. Nhân lúc này, Chương Nhược Cẩn tìm kiếm khắp nơi trong đáy hồ, xem có thảo dược hay không. Đột nhiên hai mắt Chương Nhược Cẩn tỏa sáng, trong lòng không khỏi mừng như điên, hắn ta phát hiện thông hồn thảo!

Mấy cọng cỏ kia lá mảnh như kim, màu sắc đỏ đậm, không phải thông hồn thảo thì là gì? Chúng lẫn vào trong cỏ dại, không nhìn kỹ thật sự không nhìn ra.

Loading...