Thập Bát Nương năm nay mới chỉ mười bốn tuổi, tuổi còn nhỏ, hơn nữa lại quen thuộc chút ít với Trần Hi, đối với nàng cũng thay đổi cách nhìn rất nhiều, tự giác lộ ra vài phần non nớt của thiếu nữ, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng, hai con ngươi trong suốt, ngập nước nhìn chằm chằm Trần Hi, ngượng ngùng lại vui vẻ nói: "Thật sao?"
Trần Hi trịnh trọng gật đầu: "Đương nhiên là thật, ta sẽ không nhìn lầm!"
Nói đùa sao, đây chính là nhân vật nữ chính yêu quý dưới ngòi bút của tác giả, đã định trước là người giàu nhất, đương nhiên sẽ là người giàu nhất!
Còn về chuyện phu nhân thượng thư, nàng sợ để lộ quá nhiều, không hề đề cập tới.
Thập Bát Nương cảm thấy, Trần Hi là đang khuếch đại, dỗ dành nàng ấy, chẳng qua được người ta tán thành và khẳng định như thế, Thập Bát Nương vẫn cảm thấy rất vui vẻ.
Hai người tuổi tác xấp xỉ, hơn nữa Trần Hi cố ý kết thân với Thập Bát Nương, Thập Bát Nương cũng cảm thấy Trần Hi hiện tại rất tốt từ trong đáy lòng, dọc trên đường về thôn, hai người trò chuyện hết sức thân thiện.
Trần Hi còn hỏi Thập Bát Nương chuyện bí phương làm Thư Phù Lôi, còn kể lại những lần thất bại trước đây của mình, Thập Bát Nương rất nghiêm túc phân tích những chỗ mà nàng có thể làm sai, để lần sau nàng có thể cải thiện và thử lại...
Đang trò chuyện, Trần Hi đột nhiên tiến đến bên tai Thập Bát Nương nhỏ giọng nói: "Chờ cửa hàng trang hoàng xong, chúng ta sẽ chuyển vào trong thành, nhưng mà chuyện bên kia, ta vẫn sẽ luôn để ý, có gì cần, hoặc là có chuyện gì, ngươi không cần khách khí, trực tiếp đi tìm ta rồi nói với ta là được."
Thập Bát Nương sửng sốt, kịp phản ứng lại, nàng đang nói đến Lục Thời Nghiễn, nàng ấy hơi thu lại nụ cười, nhẹ nhàng gật đầu: "Được."
Trần Hi nở nụ cười: "Cảm ơn ngươi."
Thập Bát Nương: "Cám ơn ta làm gì, ta cũng không làm gì...Đúng rồi, khi nào thì cửa hàng của ngươi khai trương, đến lúc đó ta đi cổ vũ ngươi."
Trần Hi trầm ngâm một lát: "Vẫn chưa xác định, nhưng chắc chắn sắp rồi, tháng này nhất định có thể khai trương, đến lúc đó nhất định sẽ thông báo trước cho ngươi một tiếng."
Vậy cứ quyết định như vậy đi.
Do dự liên tục, mãi cho đến cửa thôn, Thập Bát Nương vẫn nuốt câu 'Ngươi thật sự không định nói với Lục Thời Nghiễn sao' trở lại.
Trần Hi thông minh như vậy, chuyện gì cũng tính toán tốt, nàng không định nói, đương nhiên có đạo lý của nàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-vao-van-my-thuc-vi-hon-phu-cu-han-lai-gia-vo-nhu-nhuoc/chuong-95.html.]
Còn chưa tới cửa thôn mà đã thấy trước cửa thôn tụ tập không ít người.
Hôm nay Thập Bát Nương cũng không xuống xe sớm, trong lòng Trần Hi càng thêm cảm kích sự tinh tế của Thập Bát Nương.
Khi vào thôn, nàng vốn định làm như không nhìn thấy những ánh mắt khinh thường và châm chọc, nhưng nàng lại phát hiện, hôm nay cô cùng kỳ quái.
Mấy ngày nay mặc kệ là nàng ra thôn hay là trở về thôn, người trong thôn nhìn nếu thấy nàng, nhất là khi có nhiều người, người trong thôn đều dùng ánh mắt sắc bén để nhìn nàng.
Hôm nay sao lại cảm thấy... bình thản như vậy chứ?
Nàng cảm thấy có chút kỳ quái, cho nên chủ động nhìn về phía những người này.
Chuyện kỳ lạ hơn đã xảy ra!
Lúc trước bọn họ đối diện với tầm mắt của nàng, ánh mắt đó như muốn mắng chửi nàng thậm tệ.
Hiện tại, ấy vậy mà lại né tránh.
Hơn nữa còn có người nở nụ cười với nàng.
Trần Hi: "...???
Chuyện gì đang xảy ra, là bọn họ điên hay do nàng điên?
Trần Hi cảm thấy thật là khó hiểu.
Thập Bát Nương vẫn nhảy xuống xe trước mặt mọi người, nói với Trần Hi: "Hôm nay cám ơn ngươi, ta về nhà đây."
Nhìn nụ cười trên mặt Thập Bát Nương, Trần Hi một bên gật đầu, một bên suy nghĩ, đoán chừng là bởi vì Thập Bát Nương.
Thập Bát Nương chính là nữ chính, có hào quang của nhân vật chính, nàng chủ động cùng kết thân với nàng ấy, người trong thôn đoán chừng là bị Thập Bát Nương ảnh hưởng, thái độ đối với nàng cũng thay đổi.
Chỉ là sự biến hóa này cũng quá lớn, quá nhanh.