Hắn ta nhìn Trần Hi cười tủm tỉm, nhìn không ra một chút manh mối, không khỏi có chút nghi hoặc, do cảm giác của hắn ta sai rồi sao?
"Trần lão bản còn trẻ như vậy." Triệu Tử Kỳ nói: "Mà đã có thể làm ra mỹ thực ngon như thế này, thật là đáng nể."
Trần Hi không tiếp lời: "Triệu công tử quá khen rồi, chẳng qua là kiếm mấy đồng tiền trợ cấp cho gia đình, không có gì đáng nói."
Triệu Tử Kỳ nhìn nàng một cái, vẫn mỉm cười ôn hòa như vậy.
Thật sự cảm giác sai rồi.
Hắn ta lấy ra một thỏi bạc đặt ở góc bàn.
Trần Hi nhìn thoáng qua: "Thường nghe người ta nói Triệu đại công tử hào sảng nhất, nhưng cũng chỉ có hai mươi sáu văn, Triệu đại công tử đại tiêu pha lớn như vậy, chúng ta làm ăn nhỏ, không có tiền thối lại đâu."
Triệu Tử Kỳ nở nụ cười nói: "Vậy thì không cần thối lại nữa."
Nụ cười của Trần Hi khẽ dừng lại, sau đó đẩy bạc trở về: "Vậy không được, nếu không ngày mai Triệu đại công tử lại cho người đưa tới, thanh danh Khánh Phương lâu ta đã được nghe từ nhỏ, Triệu đại công tử chắc chắn sẽ không thiếu mấy đồng xu này của ta."
Nghe nàng nhắc tới Khánh Phương Lâu, Triệu Tử Kỳ đã biết nàng đoán được, dứt khoát cũng không giả bộ qua loa nữa, nói thẳng: "Thật không giấu diếm, hôm nay, tại hạ có chuyện muốn nói với Trần lão bản."
Trần Hi không muốn nói chuyện.
Nhưng hiện tại Trần gia của nàng, vẫn không thể trêu vào Triệu gia.
Đừng nói toàn bộ Triệu gia, ngay cả một Khánh Phương lâu, nàng cũng không thể trêu vào.
Người thức thời là trang tuấn kiệt, Trần Hi đành phải nghe xem hắn ta rốt cuộc muốn làm gì.
"Nơi này nhiều người, không tiện lắm, Trần lão bản có thể dời bước không?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-vao-van-my-thuc-vi-hon-phu-cu-han-lai-gia-vo-nhu-nhuoc/chuong-83.html.]
Nói xong, thấy cha mẹ Trần rất cảnh giác, Triệu Tử Kỳ lại nói: "Hai vị cũng có thể đi cùng, không xa, ngay ở phía trước là Tụng Trúc Hiên."
Tụng Trúc Hiên là quán trà lớn nhất bản địa, không phải sản nghiệp của Triệu gia.
Triệu Tử Kỳ nói như vậy, cũng là vì khiến bọn họ an tâm, Trần Hi lập tức gật đầu.
Đợi đến khi đến Tụng Trúc Hiên, Trần Hi mới biết mục đích Triệu Tử Kỳ tìm nàng là gì.
Thì ra là bởi vì Thịnh gia.
Vị quý nhân Thịnh gia này rất kén ăn, ăn không quen đồ ăn bản địa, cuối cùng phải mời cha Triệu Tử Kỳ ra tay nhưng vị quý nhân này lại không nể mặt.
Triệu gia vốn cũng không quá coi trọng, cho rằng có thể là do tiểu thư nhà giàu hay làm nũng cũng nên, nhưng hôm qua, vị cô nãi nãi Triệu gia được gả vào Thịnh gia kia gửi thư về nhà, nói rằng Thịnh gia mời một vị trù nương từ bên ngoài, món ăn nàng ấy nấu, họ chưa từng nghe qua, nhưng vị quý nhân đó lại rất vừa ý.
Gia chủ Triệu gia, còn có cả mấy huynh đệ Triệu Tử Kỳ vốn không tin.
Nhưng vẫn phái người hỏi thăm, vừa nghe ngóng thì biết chuyện từ Thịnh Nguyên Khinh, Thịnh Nguyên Khinh học hành rất tốt, cho tới bây giờ khiêm tốn thức lễ, nhưng lại nói thẳng rằng món ăn đó quả thật có hương vị đặc biệt, Triệu gia vốn xuất thân từ nghề đầu bếp, lập tức chú ý.
Để hiểu rõ hơn, Triệu Tử Kỳ còn đích thân đến Thịnh gia bái phỏng một chuyến, nếm thử món canh "gà bát bát" duy nhất còn sót lại của vị đầu bếp kia.
Ra khỏi Thịnh gia, hắn ta lập tức vội vã đi tìm người.
Trần Hi không nghĩ tới là chuyện như vậy, nhưng nghĩ lại, huyện Duy này vốn nhỏ, "giới quý tộc" cũng không lớn, mọi người có quan hệ thông gia, chuyện nhà họ Thịnh nhanh chóng lan truyền cũng không lạ.
Chẳng qua là Triệu gia lập nghiệp từ nghề đầu bếp, vốn nhạy bén trong lĩnh vực ẩm thực, cho nên mới nhanh chóng tìm đến nàng, nàng có thể đoán được mục đích của Triệu Tử Kỳ.
Quả nhiên, vừa khách sáo vài câu, Triệu Tử Kỳ đã nói: "Không biết bí kíp trong tay Trần lão bản có thể bán được không?"
Trần Hi không chút do dự: "Bí kíp không bán."
Triệu Tử Kỳ thần sắc khẽ giật mình, vừa rồi hắn ta đã nói ám chỉ rằng sẽ trả một khoản thù lao không nhỏ, vậy mà nàng lại từ chối thẳng thừng như vậy?