Xuyên Vào Văn Mỹ Thực, Vị Hôn Phu Cũ Hắn Lại Giả Vờ Nhu Nhược - Chương 551: Hoàn Toàn Văn
Cập nhật lúc: 2025-07-01 04:43:13
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trần Hi nhìn hắn một cái, dở khóc dở cười: "Chàng thật sự muốn treo hai con ngỗng đập cánh lên cổ đi suốt đường về nhà à?"
Lúc này Lục Thời Nghiễn mới hiểu, Trần Hi vừa rồi đang nói đùa với mình.
"Chuyện nhỏ thôi." Chàng cười: "Chỉ là tiện lợi mà."
Đừng nói, Trần Hi đôi khi thật sự rất ngưỡng mộ Lục Thời Nghiễn ở thái độ điềm nhiên này. Nếu là nàng, nàng chắc chắn không làm được, cảm thấy có chút ngại ngùng.
Nàng không biết mình như vậy là vì quá nhút nhát hay là vì không đủ thoải mái, quá để ý đến ánh nhìn của người khác.
"Không mua không mua." Trần Hi sắp phân biệt không rõ rốt cuộc Lục Thời Nghiễn thật sự không nhìn ra nàng đang đùa hay đang dỗ nàng chơi, quên đi, dù sao nàng cũng không muốn hỏi rõ ràng như vậy, đều giống nhau cả: "Mau về nhà đi, về nhà hầm gà nữa."
Lục Thời Nghiễn liền cười gật đầu: "Được, về nhà ta sẽ hầm."
Trần Hi quay đầu nhìn anh: "Thật sao?"
Lục Thời Nghiễn gật đầu.
Trần Hi vui vẻ nói: "Tốt quá, vậy ta sẽ ngồi chờ ăn thôi."
Không nói đâu xa, tài nấu nướng của Lục Thời Nghiễn thật sự rất ổn.
Đặc biệt là sau khi trải qua hành trình đến kinh thành, trình độ nấu ăn của hắn càng ngày càng tiến bộ, không phải vì Trần Hi lười biếng mà là vì món ăn của Lục Thời Nghiễn có hương vị đặc biệt ngon, khiến nàng thèm thuồng.
Nhưng bởi vì hắn đang chuẩn bị thi cử, cho nên nàng chưa từng đề cập qua, cũng rất chú ý, không cho Lục Thời Nghiễn đi làm những thứ này -- chờ kỳ thi xuân kết thúc, hừ hừ, loại đãi ngộ này của hắn sẽ không còn, nàng muốn mỗi ngày đều được ăn cơm do hắn làm!
Điều này cũng làm cho Trần Hi nghĩ tới mình trước sau khi thi đại học năm đó.
Trước kỳ thi đại học, nhà nàng ngày nào cũng thay đổi món ngon để bổ sung dinh dưỡng cho nàng, trong hai ngày thi càng cẩn thận hơn về ăn uống, nhưng khi thi xong buổi cuối cùng, về đến nhà, mọi người đều đi du lịch hết, chỉ để lại một tờ giấy nhắn, bảo nàng tự chăm sóc bản thân, còn nói đã để phần ăn tối trong nồi, chỉ cần thêm nước hâm nóng là ăn được.
Nàng vừa ra khỏi phòng thi, đang đói bụng, thấy có phần ăn để lại cũng không quan tâm đến chuyện không được đi du lịch, nhưng khi vào bếp mở nồi ra, nụ cười trên môi nàng lập tức tắt ngấm.
Mì ăn liền.
Quả thật chỉ cần thêm nước, bật bếp hâm nóng là có thể ăn được.
Nhưng...
Hoàn toàn không phải như nàng nghĩ.
Mãi sau vài ngày, nàng mới hiểu ra, mình thi xong rồi, nên không còn được đãi ngộ đặc biệt nữa.
Nhưng những chuyện này Lục Thời Nghiễn vẫn chưa biết.
"Đang cười cái gì vậy?" Thấy nàng cứ cúi đầu cười, không biết là nghĩ đến chuyện gì vui, Lục Thời Nghiễn liền hỏi.
Trần Hi liếc hắn một cái, cười đắc ý hơn – lúc đó cũng cho hắn nếm thử cảm giác này.
Hiện tại đương nhiên không thể nói.
Chẳng qua là Trần Hi hiện tại cũng không biết, chờ nàng bắt đầu thực thi kế hoạch trù tính đã lâu này của mình, Lục Thời Nghiễn căn bản không có loại cảm giác chênh lệch của nàng năm đó, mà là cam tâm tình nguyện.
Đương nhiên, những thứ này đều là những thứ sau này.
"Không có gì." Nàng nói: "Nghĩ đến việc hầm canh gà, đã lâu không uống, nàng cũng thấy rất thèm."
Lục Thời Nghiễn cảm giác được, nàng không cười chuyện này, nhưng nếu nàng nói như vậy thì hắn vẫn cười gật đầu: "Vậy ngày nào ta cũng hầm cho nàng."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-vao-van-my-thuc-vi-hon-phu-cu-han-lai-gia-vo-nhu-nhuoc/chuong-551-hoan-toan-van.html.]
Trần Hi nói: "Không cần đâu, uống hàng ngày e là sẽ ngán."
Lục Thời Nghiễn: "Vậy nàng muốn uống canh gì, cứ nói với ta."
Trần Hi không gật đầu, cũng không lắc đầu.
Hai người cười cười nói nói đi về phía ngõ Ngọc Lan.
Gần cuối năm, lại hiếm khi cả hai cùng nhau đi mua sắm, tâm trạng Trần Hi rất tốt, suốt dọc đường nàng nhảy nhót, nói cười không ngớt, vô cùng vui vẻ.
Lục Thời Nghiễn đi theo sau nàng, ánh mắt vẫn dính trên người nàng, khóe mắt vẫn ẩn chứa nụ cười cưng chiều.
Tình yêu ấy, hoàn toàn không che giấu, ngay cả người qua đường cũng có thể cảm nhận được tình yêu rõ ràng ấy.
Đi một lúc, Trần Hi đang kể với Lục Thời Nghiễn về bức thư gần đây của Thập Bát Nương, đột nhiên cảm thấy có gì đó lạnh lạnh trên mặt, nàng dừng lại, ngẩng đầu lên nhìn.
Chỉ thấy hạt tuyết tinh tế, từ bầu trời bay lả tả rơi xuống.
Rơi vào trên mặt, trên tóc nàng.
Nàng vươn tay, cảm nhận được hạt tuyết tan rải rác trong tay, vui vẻ nói: "Tuyết rơi rồi!"
Đây không phải trận tuyết đầu tiên của mùa đông năm nay, bọn họ vừa tới kinh thành thì có một trận tuyết rơi, sau đó lại có một trận nữa, nhưng tuyết đều rất nhỏ.
Hiện tại đã gần tới lễ mừng năm mới, tuyết rơi một chút, hương vị năm mới càng đậm hơn.
Vì vậy, Trần Hi vẫn rất vui vẻ - - nàng ấy thích tuyết rơi vào dịp tết.
"Ừ." Lục Thời Nghiễn nhìn lên bầu trời một chút, ánh mắt lại quay về nhìn Trần Hi: "Tuyết rơi rồi, có lạnh không?"
Trần Hi nhìn hạt tuyết trong lòng bàn tay, cười lắc đầu: "Không lạnh, cuối cùng tuyết cũng rơi rồi."
Nàng đã muốn ngắm cảnh tuyết rơi ở kinh thành từ lâu.
Có lẽ trời đã đủ lạnh, mong muốn của Trần Hi đã được thỏa mãn.
Không lâu sau, tuyết bắt đầu rơi dày hơn.
Mới vừa đi vào ngõ Ngọc Lan, còn chưa về đến nhà, trên người hai người đã dính đầy tuyết.
Trần Hi ban đầu định hỏi Lục Thời Nghiễn có nặng không, trong gió tuyết khó đi, nàng muốn giúp chàng cầm bớt đồ, nhưng quay đầu lại thấy đầu Lục Thời Nghiễn đã bị phủ đầy tuyết, nàng cười lớn: "Đầu chàng trắng hết rồi."
Lục Thời Nghiễn ngẩng đầu nhìn nàng, cũng cười: "Trên đầu nàng cũng trắng hết rồi."
Câu nói này khiến Trần Hi đột nhiên nhớ đến một câu thơ: "Nếu sau này có cùng nhau tắm trong tuyết, thì cuộc đời này cũng coi như đã bạch đầu."
Thế là, một câu bất ngờ thốt ra: "Chúng ta như thế này có phải cũng tính là bạch đầu giai lão không?"
Lục Thời Nghiễn kinh ngạc một lát, sau đó gật đầu: "Ừ, chúng ta đương nhiên bạch đầu giai lão.
Trần Hi mơ hồ cảm thấy trong lời nói của hắn có ý gì đó, nhưng không đợi nàng mở miệng hỏi, Lục Thời Nghiễn liền nói: "Mau về nhà đi, đừng để bị cảm lạnh."
Trần Hi đương nhiên cũng sợ Lục Thời Nghiễn bị cảm lạnh, thời đại này, phong hàn cũng không phải là chuyện nhỏ.
Vậy là nàng gạt bỏ suy nghĩ, nhanh chóng giúp hắn cầm giỏ trở về nhà.
Lục Thời Nghiễn nhìn bóng dáng nàng, ánh mắt dừng lại trên đầu phủ tuyết của nàng một lát, sau đó mới thu lại.
Bọn họ, chắc chắn sẽ bạch đầu giai lão.
Hết.