"Lục Thời Nghiễn!" Nàng gọi hắn một tiếng.
Tiếng gọi này tuy lớn, còn mang theo sự giận dữ.
Nhưng giữa vợ chồng, rõ ràng đây là sự giận dỗi đầy yêu thương.
Lục Thời Nghiễn cười hì hì nói với nàng: "Sắp xong rồi, làm xong rồi ta sẽ đẩy nàng chơi trước."
Vì vậy, Trần Hi liền quên đi chuyện vừa bị chế nhạo, lập tức gật đầu: "Được."
Nàng tuy không còn là đứa trẻ, không có sự đam mê đặc biệt với xích đu, nhưng xích đu là thứ rất kỳ diệu, không kể người lớn hay trẻ nhỏ, khi thấy đều muốn ngồi lên đung đưa một chút, dù là từ trên cao xuống thấp hay từ thấp lên cao, đều khiến tim đập rộn ràng, rất giảm căng thẳng.
Trần Hi cũng vậy, chớ nói chi đây là do Lục Thời Nghiễn tự tay làm cho nàng, có thêm tình yêu, nàng càng vui mừng hơn.
Sau khi buộc dây thừng xong, Lục Thời Nghiễn liền buộc xích đu lên cây hòe lớn trong sân — cây hòe này, ngay từ cái nhìn đầu tiên hắn đã chọn làm nơi treo xích đu, rất phù hợp.
Cho nên hắn mới càng thêm hài lòng đối với cái sân này.
Lúc ấy có hai cái sân để chọn, Trần Hi không quyết định được cho nên mới hỏi hắn, hắn chính là chọn cái sân này vì cây hòe lớn này.
Sau khi buộc chặt, Lục Thời Nghiễn thử kéo dây thừng mạnh một cái, rồi tự mình ngồi lên xích đu đung đưa, xác nhận an toàn rồi mới nói với Trần Hi: "Xong rồi, nàng có thể ngồi lên."
Trần Hi trực tiếp đặt chén trà trong tay lên ghế Lục Thời Nghiễn vừa ngồi, hai ba bước chạy tới ngồi trên xích đu Lục Thời Nghiễn mới làm cho nàng.
"Ngồi vững chưa?" Lục Thời Nghiễn hỏi từ phía sau.
Trần Hi nắm lấy dây xích đu, mạnh mẽ gật đầu: "Ừ!"
Lời vừa dứt, người nàng đã bay lên.
Tầm nhìn lập tức mở rộng, tim nàng cũng theo cơ thể bay lên, cả người chìm trong niềm vui kỳ diệu.
"Cao hơn nữa!" Nàng nói.
Lục Thời Nghiễn liền tăng thêm chút khí lực.
Trần Hi không hài lòng: "Cao hơn một chút! Cao hơn một chút!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-vao-van-my-thuc-vi-hon-phu-cu-han-lai-gia-vo-nhu-nhuoc/chuong-548.html.]
Lục Thời Nghiễn lại tăng thêm sức lực.
Trần Hi: "Cao hơn một chút!"
Lục Thời Nghiễn không thêm nữa, mà vừa đẩy nàng, vừa cười nói: "Đã rất cao rồi, cao hơn nữa sợ nàng ngã."
Trần Hi tuy rằng bất mãn, nhưng cũng biết Lục Thời Nghiễn lúc này là ai cũng khuyên không nổi, đành phải từ bỏ.
Chơi một hồi lâu, Lục Thời Nghiễn vẫn sợ Trần Hi chơi quá hưng phấn, gió thổi lâu sẽ cảm lạnh, mới dừng lại.
Trần Hi vẫn chưa thoả mãn, khi xích đu dừng hẳn, nàng đột nhiên nghĩ ra gì đó, ngẩng đầu nhìn Lục Thời Nghiễn đang giữ dây thừng xích đu phía sau: "Chàng vẫn còn ghen với Nghiêm Bân sao?"
Chuyện này đã từ bao năm trước rồi, sao chàng vẫn chưa qua được?
Ánh mắt Lục Thời Nghiễn hơi khựng lại, theo bản năng lắc đầu.
Trần Hi nhạy bén bắt được khoảnh khắc chần chờ của hắn, kinh ngạc không thôi: "Lại còn ghen thật sao?"
Bị nhìn thấu, Lục Thời Nghiễn trừng mắt, thẳng thắn nói: "Không thể sao?"
Trần Hi: "...?"
Nàng há miệng, cuối cùng vẫn ngậm miệng lại.
Lời này, nàng thật sự không có cách nào trả lời được.
Liễu Tam Nương rốt cuộc vẫn không nhịn được mà đến ngõ Ngọc Lan tìm Trần Hi.
Sân nhỏ, ban ngày, Trần Hi và Lục Thời Nghiễn cũng không khóa cửa, chỉ khép hờ, Liễu Tam Nương vô tình nhìn trộm, vừa tới gần sân, còn chưa bảo nha hoàn gõ cửa, đã thấy được xích đu trong sân.
Nàng ấy nhớ rõ ràng rằng lần đầu tới đây, trong sân chưa có xích đu này.
Đừng nói, xích đu này nhìn còn rất thú vị, Liễu Tam Nương vốn dĩ cũng không yêu thích xích đu này, trong lòng nhất thời sinh ra một ý niệm trong đầu - - về nhà nàng ấy cũng muốn buộc một cái xích đu chơi ở trong sân.
Nhưng khi nàng ấy từ trong miệng Trần Hi mới biết được, xích đu này là do Lục Thời Nghiễn tự tay làm cho nàng, Liễu Tam Nương đã sửng sốt một chút.
Lục Thời Nghiễn không phải đang chuẩn bị cho kỳ thi sao? Vẫn có thời gian và tâm trí để làm cái này?
Nhưng nhìn chiếc xích đu bóng loáng trước mặt này, ngay cả dây thừng cũng có vải bố tỉ mỉ bọc lại, một chút cũng không đau tay, Liễu Tam Nương lớn lên trong giàu có cũng cảm thấy rất hâm mộ.