Mùi thơm này bay khắp nửa thôn, mấy hộ gia đình đi ra xem xét, thấy mùi thơm này phát ra từ Trần gia, nhịn không được trợn trắng mắt, nói thầm vài câu với người trong thôn cũng cùng đi ra xem.
Những thứ này Trần Hi cũng không biết, mà nàng có biết cũng sẽ không bận tâm, bọn họ dựa vào bản lĩnh kiếm tiền vất vả, ăn chút đồ ngon thì làm sao?
Ngăn cản không cho bọn họ đi kiếm tiền mua thịt ăn sao?
Bánh rán vàng óng ánh ngâm trong nước canh, lại càng mềm mại ngon miệng, Trần Hi ăn trọn vẹn một chén lớn. Ăn đến nỗi bụng tròn xoe, lúc này mới buông bát đũa xuống.
Không chỉ nàng, ba người khác trong nhà cũng vậy.
Ngay cả Trần Diệu cũng bị ảnh hưởng bởi tâm trạng tốt của cha mẹ và em gái, ăn nhiều không ít.
Sau khi ăn xong, cha Trần còn phải thắp đèn làm bàn nhỏ và ghế đẩu, Trần Hi cùng mẹ Trần ở phòng bếp bận rộn chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn cho ngày mai.
"Khi nào thì đi?" Mẹ Trần rửa nồi, Trần Hi thì đang nhào bột.
"Lát nữa con sẽ đi." Nói xong nàng nhìn canh tuyết lê nấu trên bếp, nói: "Lúc này vẫn còn sớm."
Biết con gái đã tính toán kỹ lưỡng, mẹ Trần không hỏi thêm gì nữa.
Hôm nay nhào bột nhiều hơn hôm qua một chút, chủ yếu là nàng dự định đợi lát nữa làm chút mì ống để lại qua đêm.
Ban ngày ra chợ, không ít người nói không thích ăn sủi cảo, lại ngửi thấy mùi thơm nồng nàn, hỏi có mì không, Trần Hi trên đường về đã tính toán sẵn, chuẩn bị làm ít mì ống, dùng nước canh chua của sủi cảo để làm món mì ống canh chua, ăn cũng ngon không kém.
So ra, làm mì ống canh chua càng thuận tiện hơn so với sủi cảo canh chua .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-vao-van-my-thuc-vi-hon-phu-cu-han-lai-gia-vo-nhu-nhuoc/chuong-54.html.]
Khi nhào bột xong, nhìn qua nồi canh lê tuyết, thêm vài viên đường phèn, rồi tắt bếp, để om.
Sau đó lại dùng dầu vừng chiên thêm hai quả trứng gà.
Lại lấy thêm mấy miếng bánh nướng của mẹ Trần, chờ sau khi gói đồ xong, lúc này mới giẫm lên bóng đêm, đi đến nhà Lục Thời Nghiễn trong đêm yên tĩnh.
Thân thể Lục Thời Nghiễn cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vẫn nên ăn thanh đạm một chút thì tốt hơn.
Tránh tình trạng bệnh không rõ ràng, ăn nhầm đồ lại khiến bệnh tình nặng thêm thì không tốt.
Nghĩ tới đây, nàng lại khẽ thở dài, Hứa lão gia tử không muốn gặp nàng, một câu cũng không chịu nói với nàng, nàng phải làm thế nào mới có thể hiểu được bệnh tình của Lục Thời Nghiễn, để đúng bệnh hốt thuốc đây?
Trực tiếp đi hỏi Lục Thời Nghiễn, e rằng sẽ bị hắn nghĩ nàng muốn hắn c.h.ế.t sớm, hoặc có mưu đồ gì xấu với hắn.
Nhưng nếu không nhanh chóng uống thuốc, tiếp tục kéo dài như vậy, thân thể của Lục Thời Nghiễn có thể thật sự sẽ suy kiệt.
Đang buồn rầu, nàng nhìn thấy một cái sân còn sáng đèn ở phía trước, bước chân nàng dừng một chút, vòng qua từ phía sau.
Mới vừa chuyển qua góc tường đi hai bước, chợt nghe được trong viện tiếng đối thoại: ừa chuyển qua góc tường đi vài bước, nàng nghe thấy tiếng đối thoại trong sân: "Nhị ca lần này phải nửa tháng mới về, nhờ ta trong thời gian này thay hắn chăm sóc thêm cho Tiểu Lục. Ngày mai bảo đại ca qua xem thử, xem có gì giúp được không. Ta thấy tinh thần của Tiểu Lục càng ngày càng tệ hơn, mấy món bánh gửi đến cũng không có tác dụng gì, vẫn phải uống thuốc..."
Là giọng Thập Bát Nương, nghe thấy nhà nàng đang nói đến Lục Thời Nghiễn, Trần Hi lập tức dừng lại.
"Tiểu Lục làm gì còn tiền mà uống thuốc. Giúp, giúp thế nào? Nhà mình cũng chẳng có tiền, Lâm Nhị đọc sách tiêu tốn nhiều tiền như vậy, nhà ai còn có thể lo thêm cho Lục tiểu tử, thuốc đắt như vậy… Theo ta nghĩ, Lục tiểu tử lúc ấy không nên trả lại đống đồ bồi thường đó cho Trần gia, ít nhất cũng có thể đổi chút tiền để bốc thuốc uống, tội gì đâu..."
"Mẹ!"
Một tiếng ngăn lại, câu chuyện liền dừng.
Trần Hi lại đừng ở góc tường nghe thêm một lát, không nghe được tin tức hữu dụng gì, đành nhấc chân rời đi.