Cứ như vậy bận rộn suốt đến cuối tháng, không có lúc nào rảnh rỗi, bầu không khí chia tay ngày càng đậm.
Sáng sớm ngày mùng hai, trời còn chưa sáng, Trần Hi và Lục Thời Nghiễn ăn sủi cảo do người nhà tự làm, không để họ tiễn đến cửa thành, chỉ tiễn đến cửa nhà, lên xe ngựa, mang theo hai xe hành lý, gia nhập vào đoàn thương của nhà Tề, lên đường vào kinh.
Tuy rằng đã nói trước rằng không cho người nhà tiễn ra cửa thành, tránh cảm giác ly biệt, Thập Bát Nương vẫn tự mình đi tiễn.
"Đây là đồ ăn trên đường." Thập Bát Nương đỏ mắt đem một hộp thức ăn nhét vào xe ngựa.
Trần Hi không cần nhìn cũng biết, nhất định là Thập Bát Nương hôm nay dậy sớm làm cho nàng, bởi vì những món điểm tâm dễ bảo quản để ăn trên đường thì Thập Bát Nương cũng đã đưa cho nàng rất nhiều vào ngày hôm qua.
Ban đầu nàng đã chuẩn bị tâm lý không xúc động, nhưng thấy Thập Bát Nương như vậy, nàng vẫn không nhịn được cay cay mũi.
Ngược lại Thập Bát Nương còn khuyên nàng: "Cũng không sao, dù sao chúng ta không bao lâu nữa có thể gặp lại, các ngươi đi kinh thành làm quen trước, đến lúc đó chúng ta lại qua, sẽ đỡ lo lắng và tiện lợi hơn."
Nói xong nàng ấy còn cố ý cười dí dỏm với Trần Hi: " "Nghĩ vậy, chúng ta còn lợi lắm chứ."
Trần Hi bị nàng ấy chọc cười, vừa cười vừa gật đầu: "Ừ, chúng ta ở kinh thành chờ hai người."
Cửa thành mở, đoàn xe khởi động, Thập Bát Nương đỏ mắt ra hiệu với nàng: "Buông rèm xe xuống đi, lên đường bình an."
Giọng nói nàng ấy đã nghẹn ngào.
Mũi Trần Hi càng cay, rầu rĩ ừ một tiếng, nhanh chóng kéo rèm xuống, quay lại ngồi xuống – nếu không chia tay ngay, nàng sợ sẽ bật khóc.
Sau khi xe ngựa chạy ra khỏi cửa thành, nàng vẫn quay đầu nhìn thoáng qua.
Thành lâu huyện Duy trong màn sương mờ ảo của buổi sáng mùa thu hiện lên mờ mờ, nàng nhìn một lúc, rồi thu ánh mắt lại.
Từ giờ, sẽ là cuộc sống mới.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-vao-van-my-thuc-vi-hon-phu-cu-han-lai-gia-vo-nhu-nhuoc/chuong-528.html.]
Nghĩ như vậy, tâm tình chuyển biến tốt hơn rất nhiều.
Mấy năm nay Lục Thời Nghiễn vẫn luôn đi học bên ngoài, lần này ngược lại không cảm thấy thương cảm gì.
Không chỉ không thương cảm, còn thần thái sáng láng, ở trong xe lục lọi tìm kiếm, bận rộn không ngừng.
Sau khi tâm tình Trần Hi chuyển biến tốt đẹp, vừa ngẩng đầu liền thấy hắn đang hết sức chăm chú điêu khắc ngọc thạch trong tay.
"Lại làm gì thế?" Trần Hi tới gần: "Lấy hạt ngọc từ đâu ra?"
Sao nàng không biết, cũng chưa nghe Lục Thời Nghiễn nói.
Lục Thời Nghiễn: "Đường tới kinh thành xa, đi cũng mất nửa tháng, rảnh rỗi cũng chẳng làm gì, ta khắc cho nàng một miếng ngọc bội... hạt ngọc mới lấy hôm qua."
Hắn đã muốn tự tay khắc cho nàng một miếng ngọc bội từ lâu, chỉ là chưa có thời gian.
Trần Hi chăm chú nhìn bạch Ngọc trong tay hắn một lúc.
Lục Thời Nghiễn cho rằng nàng tò mò muốn điêu khắc kiểu dáng gì cho nàng liền hơi nghiêng người để nàng nhìn rõ hơn: "Nàng có thích kiểu nào không? Nếu có, ta khắc xong miếng này sẽ khắc cho nàng."
Mẫu ngọc bội lần này hắn đã quyết định từ lâu, viên bạch ngọc này là hắn dày công tìm kiếm, chính là hợp nhất với nàng, lần này tất nhiên không thể thay đổi, nhưng nàng thích thứ gì, hắn nhất định sẽ đem đến trước mặt nàng.
Trần Hi nhìn bạch ngọc thạch và d.a.o khắc trong tay hắn, lại nhìn hắn, nhíu mày nói: "Kho bạc nhỏ của chàng hơn mười ngày trước đã đưa toàn bộ cho ta, tiền nhuận bút cũng không thanh toán cho chàng nữa, khối bạch ngọc này nhìn có vẻ không rẻ, chàng lấy đâu ra tiền mua?
Lục Thời Nghiễn đang chăm chú điêu khắc ngọc bội: "...?"
Trong đầu Lục Thời Nghiễn lúc này tất cả đều là hình ảnh ngọc bội và dáng vẻ Trần Hi khi đeo nó, bị chất vấn bất thình lình như vậy, hắn lập tức ngẩn ra.
Hắn cũng không nói gì, ngơ ngác nhìn thẳng vào Trần Hi.
Lục Thời Nghiễn bị hỏi mà ngơ ngác không đáp lại, nhưng trong mắt Trần Hi, đó là sự do dự.