Trần Hi: "Vậy sao ca không ăn cơm?"
Trần Diệu: "Ta đang quan sát."
Trần Hi vô cùng kinh ngạc, nhướng mày: "Quan sát? Quan sát cái gì?"
Nói xong nàng lại liếc mắt nhìn Lục Thời Nghiễn.
Lục Thời Nghiễn giả vờ uống canh để che giấu - lợi dụng việc uống canh để quan sát ngược lại Trần Diệu, xem hắn ta rốt cuộc đang nhìn cái gì.
Trần Diệu suy nghĩ trong chốc lát, sau đó vẻ mặt nghiêm túc nói: "Ta đang quan sát tình thú vợ chồng nhỏ giữa muội và muội phu, trước đây ta không biết, giờ muốn quan sát kỹ để ghi nhớ..."
Hắn ta chưa nói xong, Lục Thời Nghiễn cầm chén canh liền run, "keng" một tiếng, thìa va vào chén phát ra âm thanh trong trẻo.
Không chỉ Lục Thời Nghiễn, ngay cả Trần Hi cũng bị lời này của ca ca làm cho cả kinh không biết nên nói gì.
Người phản ứng mạnh nhất phải kể đến Minh Nguyệt.
A a a a, sao hắn ta lại nói trắng ra như vậy!
Thật xấu hổ thật xấu hổ a a a a trời ơi..
Nàng ấy luống cuống tay chân buông chén canh, còn không cẩn thận làm đổ, nước canh rơi ra nàng ấy lại luống cuống tay chân dọn dẹp, đồng thời nhỏ giọng nhắc Trần Diệu: "Mau ăn cơm đi, đừng nói những chuyện này..."
Trần Diệu vô cùng hiếu học, nhất là những việc liên quan đến muội muội. Hắn ta nghe thấy giọng của Minh Nguyệt, nhưng không nghe lời nàng ấy, ăn cơm làm sao quan trọng bằng muội muội được.
Thế là hắn ta lại nói một câu khiến mọi người ngạc nhiên: "Vậy, hôm qua muội phu bị nhốt ngoài sân, hôm nay muội muội làm bánh bao nhân cua cho muội phu, đó cũng là tình thú vợ chồng sao? Vừa rồi muội muội và muội phu gắp bánh bao cho nhau cũng là tình thú vợ chồng à?"
Trần Hi: "...?"
Đối diện với ánh mắt đơn thuần tràn ngập ham học hỏi của ca ca, Trần Hi há miệng, cuối cùng nghiêng đầu ho khan.
Vì thế, Trần Diệu liền nhìn về phía Lục Thời Nghiễn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-vao-van-my-thuc-vi-hon-phu-cu-han-lai-gia-vo-nhu-nhuoc/chuong-525.html.]
Lục Thời Nghiễn: "..."
Trên bàn ăn, hai cô nương là Trần Hi và Minh Nguyệt đương nhiên không tiện giải thích cho Trần Diệu.
Cha mẹ Trần là trưởng bối ngược lại có thể giáo dục nhi tử.
Nhưng...
Người Trần Diệu nhìn chằm chằm là Lục Thời Nghiễn.
Hơn nữa cha mẹ Trần còn chưa kịp phản ứng rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, giờ này khắc này, gánh nặng giải thích với Trần Diệu đã rơi vào trên vai Lục Thời Nghiễn.
Lục Thời Nghiễn luôn trầm ổn bình tĩnh, trên mặt cũng khó lộ ra vài phần xấu hổ.
Vì thế hắn cũng nghiêng đầu ho khan một tiếng.
Trần Diệu: "Các ngươi làm sao vậy? Sao lại ho khan? Hôm nay muội muội gói bánh bao gạch cua không cay mà!"
Lục Thời Nghiễn còn chuẩn bị ho lần thứ hai lập tức im lặng quay đầu nhìn về phía Trần Diệu.
Mắt thấy Trần Diệu lại chuẩn bị nói ra điều igf đó làm mọi người kinh ngạc, Lục Thời Nghiễn hoàn toàn ngồi không yên, liền đứng bật dậy, nói với Trần Diệu: "Ta đột nhiên nhớ ra có rượu trái cây rất hợp để ăn với bánh bao nhân cua, đại cữu ca cùng ta đi lấy nhé."
Trần Diệu từ chối ngay lập tức: "Rượu trái cây đều đựng trong chai nhỏ, ngươi tự mình lấy được, ta không đi, ngươi tự đi mà lấy."
Nói xong hắn ta liền quay đầu nhìn về phía muội muội đã không biết nên đặt ánh mắt như thế nào, chuẩn bị từ muội muội muốn giải đáp nghi hoặc.
Lục Thời Nghiễn trợn tròn mắt, trước khi Trần Diệu mở miệng, bước lên một bước dài, nhanh chóng bắt lấy cánh tay Trần Diệu: "Vẫn nên để đại cữu ca cùng ta đi, trời tối, ta một mình sợ lắm."
Trần Diệu lộ ra biểu tình ghét bỏ: "Trời tối thì có gì đáng sợ?"
Lục Thời Nghiễn kéo hắn ta đi ra ngoài: "Trời tối không thấy rõ, đại cữu ca giúp ta cầm đèn là vừa."
Trần Diệu tuy rằng ghét bỏ, nhưng cũng không cự tuyệt, lúc bị Lục Thời Nghiễn lôi ra khỏi phòng khách, còn cố chấp truy hỏi nghi hoặc trong lòng hắn: "Muội phu, ngươi còn chưa nói với ta những thứ đó có phải tình thú vợ chồng hay không..."
Hắn ta còn chưa dứt lời đã bị Lục Thời Nghiễn nhanh mắt bịt miệng lại, cũng nhanh chóng rời khỏi khu vực mà mắt thường mọi người có thể thấy được.