Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Vào Văn Mỹ Thực, Vị Hôn Phu Cũ Hắn Lại Giả Vờ Nhu Nhược - Chương 517: Ngoại Truyện Cuộc Sống Sau Hôn Nhân

Cập nhật lúc: 2025-07-01 04:41:48
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cách nói này của Lục Thời Nghiễn, cũng không phải là không có lý.

"Thật sự không lừa nàng." Lục Thời Nghiễn lại nói: "Cũng không phải không quý trọng cơ thể của mình."

Trần Hi trầm mặc một hồi, cuối cùng vẫn lựa chọn tha thứ cho hắn.

Nếu không thì sao?

Đường đường là Giải Nguyên Lang đã phải cố gắng trèo tường, còn ngã sóng soài từ trên tường xuống, trả giá lớn như vậy, nếu nàng không tha thứ, ai biết hắn còn có thể làm ra những chuyện gì kỳ quặc nữa hay không?

Lỡ đâu, hắn nửa đêm không ngủ lại đào hầm thì sao?

Tất cả đều có thể.

"Được rồi." Hai người lại lẳng lặng nhìn nhau một hồi, Trần Hi trừng mắt khẽ thở dài: "Về phòng trước đi.

Nói xong nàng liền xoay người đi vào trong phòng.

Đôi mắt Lục Thời Nghiễn sáng lên, khóe miệng cũng không nhịn được giương lên, thấy Trần Hi xoay người trở về phòng, hắn cũng vội vàng xoay người theo.

Nhưng vừa động một chút, cổ đã đau nhói, hắn hít một hơi lạnh, còn rên lên một tiếng.

Trần Hi nghe thấy động tĩnh quay đầu lại: "Sao vậy?"

Lục Thời Nghiễn không dám động đậy, vẫn duy trì tư thế muốn xoay người không xoay người, ậm ừ lầu bầu nói: "Kéo trật…"

Kéo trật?

Trần Hi đánh giá hắn từ trên xuống dưới, kéo trật chỗ nào?

Lục Thời Nghiễn: "Cổ... cổ bị trật rồi."

Trần Hi chớp chớp mắt, bình tĩnh thu hồi suy nghĩ, đi tới giúp hắn nâng cằm: "Chàng thử từ từ cử động xem sao?"

Nhưng bởi vì vị trí nâng không đúng, Lục Thời Nghiễn hít sâu một hơi: "Đừng nhúc nhích!"

Như vậy càng đau hơn!

Trần Hi cũng căng thẳng theo, muốn kiểm tra nhưng lại không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa, đành phải cứng tay, gấp giọng hỏi: "Sao lại nghiêm trọng như vậy, không sao chứ?"

Lục Thời Nghiễn chậm lại một hồi, cuối cùng cũng qua cơn đau, thử từ từ cử động.

Cũng tạm được, không đau như lúc nãy nữa, cũng có thể cử động được.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-vao-van-my-thuc-vi-hon-phu-cu-han-lai-gia-vo-nhu-nhuoc/chuong-517-ngoai-truyen-cuoc-song-sau-hon-nhan.html.]

"Không có gì đâu, chỉ là tư thế lúc nãy không đúng…"

Nói xong hắn liền chậm rãi quay đầu, lại nhẹ nhàng hoạt động một vòng, lúc này mới nói với Trần Hi: "Không có gì đáng ngại, nàng nhìn xem, có thể cử động rồi."

Trần Hi vẻ mặt phức tạp nhìn Lục Thời Nghiễn giống như người máy chậm rì rì đầu, lông mày cũng càng ngày càng chặt.

Muốn nàng quan tâm, lo lắng cho mình, nhưng cũng không thực sự muốn nàng phải lo lắng.

Hiển nhiên, Trần Hi lúc này thật sự lo lắng.

Lục Thời Nghiễn cười với nàng, nhẹ giọng nói: "Không cần lo lắng, thật sự không có chuyện gì đâu."

Trần Hi nhìn hắn một cái, cau mày nói: "Chàng lúc nào cũng thế, rõ ràng không thoải mái, nhưng lại cứ gượng gạo nói không sao, chẳng hề biết quý trọng cơ thể mình."

Lục Thời Nghiễn vội giải thích: "Ta biết quý trọng mà!"

Trần Hi không tiếp lời hắn, chỉ nhìn hắn thêm lần nữa: "Chân có bị trật không? Có tự đi được không?"

Lục Thời Nghiễn gật đầu: "Không ngã, có thể đi được."

Trần Hi trầm mặc một lát, cuối cùng vẫn đỡ hắn: "Ta đỡ chàng về."

Đỡ để tránh hắn lại bị đau đột ngột.

Lục Thời Nghiễn dĩ nhiên vui mừng.

Chân hắn thực ra cũng không phải không đau.

Dù sao cũng là ngã từ tường xuống, hắn lại lần đầu tiên trèo tường, vốn dĩ không quen thuộc, ngã xuống cũng không kịp phản ứng bảo vệ, vừa rồi ngã đau thật sự.

Cổ bị trật, là rõ ràng nhất.

Về phần chân, chắc chắn bị đụng, nhưng không rõ là đụng vào đâu, nhưng đi lại thật sự có chút đau.

Nhưng mà Trần Hi đã tha thứ cho hắn, hắn cũng không muốn nhắc lại chuyện này làm nàng lo lắng thêm, lỡ mà nhắc lại chuyện không quý trọng cơ thể thì không những thư xin lỗi và thư tình viết không xong, mà cú ngã này cũng coi như vô ích.

Nói không chừng, Trần Hi sẽ càng tức giận.

Điều này, Lục Thời Nghiễn bây giờ hiểu rất rõ.

Vì vậy, dù mỗi bước đi đều đau, hắn cũng cố nhịn không nói lời nào, cũng không để lộ bất kỳ biểu hiện khác thường nào.

Vốn hắn cho rằng có thể lừa dối cho qua như vậy.

"Cởi quần áo ra…"

Loading...