Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Vào Văn Mỹ Thực, Vị Hôn Phu Cũ Hắn Lại Giả Vờ Nhu Nhược - Chương 511: Ngoại Truyện Cuộc Sống Sau Hôn Nhân

Cập nhật lúc: 2025-07-01 04:41:33
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/yXmolnt9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cảm giác giống như đã từng quen biết này khiến Trần Hi trong nháy mắt có chút mơ hồ.

Lục Thời Nghiễn học trèo tường từ khi nào vậy?

Không đúng không đúng, phải nói là quân tử khiêm tốn như Lục Thời Nghiễn, cư nhiên cũng trèo tường?

Bởi vì quá mức khiếp sợ, trong lúc nhất thời Trần Hi lại không biết nên biểu cảm như thế nào, phản ứng như ra sao mới đúng, chỉ ngơ ngác nhìn Lục Thời Nghiễn mất chín trâu hai hổ mới trèo lên đầu tường.

Không nói một lời, thậm chí ngay cả mắt cũng không chớp, hơi thở cũng dừng lại.

Cả người ngơ ngác đứng đó, tựa như một bức tượng.

Vẫn là Tiểu Hắc đột nhiên gâu gâu kêu hai tiếng về phía bức tường, lúc này mới làm cho nàng từ trong trạng thái ngẩn ngơ hoàn hồn.

Lục Thời Nghiễn cũng không ngờ rằng, lần đầu tiên trong đời hắn làm một việc không nhã nhặn như trèo tường lại bị Trần Hi bắt gặp.

Một người vốn thông minh như Lục Thời Nghiễn, cũng hiếm khi ngẩn ngơ tại chỗ.

Rõ ràng... rõ ràng hắn đã quan sát trước, không phải lúc này Trần Hi đang ở trong phòng, chuẩn bị ngủ sao?

Sao nàng lại đột nhiên xuất hiện?

Không biết có phải vì trèo tường quá khó khăn và tốn sức, khiến hắn nhất thời như bị đứng máy, không xử lý được tình huống đột xuất trước mắt.

Vì vậy, trong đêm tối tĩnh mịch, hai người cứ như vậy, một người ngồi trên tường, một người đứng dưới hiên, ngơ ngác đối diện nhau.

Khung cảnh thật sự kỳ quặc.

Lục Thời Nghiễn cũng nhờ tiếng sủa của Tiểu Hắc mà tỉnh lại.

Ngay lúc tỉnh lại, lý trí cũng quay về, sự nhạy bén đã khắc sâu trong xương tủy, hắn lập tức giải thích với Trần Hi đang còn ngơ ngác: "Lâu rồi không nghe thấy phản hồi của nàng, sợ nàng chưa ăn cơm không thoải mái, lại sợ nàng đã ngủ rồi, gõ cửa làm nàng tỉnh giấc thì không hay, nên ta nghĩ, lặng lẽ trèo tường vào..."

Dứt lời, hắn nhìn Trần Hi cười cười: "Có phải vẫn làm nàng thức giấc không?"

Trần Hi: "..."

Nàng nhìn Lục Thời Nghiễn, lông mày từ từ, từ từ nhíu lại.

Trầm mặc thật lâu cũng không mở miệng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-vao-van-my-thuc-vi-hon-phu-cu-han-lai-gia-vo-nhu-nhuoc/chuong-511-ngoai-truyen-cuoc-song-sau-hon-nhan.html.]

Lục Thời Nghiễn đợi một lát, thấy nàng từ đầu đến cuối không nói lời nào, chỉ nhìn chằm chằm vào mình, bởi vì khoảng cách rất xa, lại là ban đêm, hắn không thấy rõ biểu tình của Trần Hi lắm nhưng hắn có thể cảm giác được tâm tình của Trần Hi lúc này dường như không được tốt cho lắm.

Hắn chần chừ một lát, lại mở miệng: "Có phải làm nàng thức giấc không? Ta, ta sẽ xuống ngay..."

Nói xong, hắn dùng hai tay bám vào tường, định trượt xuống.

Đương nhiên, là trượt vào trong tường viện mà không phải ngoài tường viện.

Nhìn một màn này, Trần Hi suýt nữa thì bật cười vì tức.

Lục Thời Nghiễn coi nàng như đứa trẻ ba tuổi sao?

Sau đó nàng thật sự cười ra tiếng.

Trong đêm tối yên tĩnh, tiếng cười của Trần Hi khiến Lục Thời Nghiễn, người đang cố tìm góc và tư thế bám tường chuẩn bị trượt xuống, đứng sững tại chỗ.

Hắn không dám lộn xộn.

"Sao, sao vậy?" Hắn một chân vẫn đang trên tường, một chân đã vào trong sân, hai tay vẫn giữ tư thế bám tường, quay đầu nhìn Trần Hi dưới hiên, cẩn thận hỏi.

Sao đột nhiên lại cười lạnh như vậy?

Trần Hi nhìn hắn, lại cười một tiếng, sau đó lẳng lặng nói: "Lục Thời Nghiễn, trong lời của chàng có câu nào là thật không?"

Lục Thời Nghiễn trừng mắt nhìn, sao đột nhiên lại nghiêm túc như vậy?

Trần Hi cũng không thúc giục, mà khoanh tay trước ngực, ung dung nhìn hắn - chờ đợi hắn tiếp tục bịa chuyện

Đường đường là Giải Nguyên Lang, miệng đầy lời dối trá, có thể mở miệng nói dối một cách trôi chảy, thật đáng nể?

Lục Thời Nghiễn im lặng một lát, nhếch khóe miệng cười với Trần Hi, vẻ mặt lấy lòng: "Nàng phát hiện ra rồi sao?"

Trần Hi: "..."

Hắn thật sự coi nàng như đứa trẻ ba tuổi rồi!

Chuyện này có gì để phát hiện chứ, chẳng phải rõ ràng như ban ngày sao!

Nàng há miệng, cuối cùng vẫn không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn Lục Thời Nghiễn.

Nàng không nói một lời như vậy, lại Lục Thời Nghiễn không dám xằng bậy nữa, cho dù là trượt một nửa, dù chỉ cần trượt một chút nữa, chỉ cần đặt chân kia xuống là có thể yên ổn vào trong sân, hắn cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, giữ nguyên tư thế đó, nhìn Trần Hi, giọng đầy vẻ hổ thẹn: "Cả ngày không gặp nàng, gõ cửa nàng cũng không trả lời ta, bây giờ ngay cả giỏ cũng không cho ta gửi thư, ta chỉ nghĩ, lặng lẽ trèo vào, xem nàng thế nào."

Loading...