Nhưng xét thấy hai người mới thành hôn chưa được mấy ngày, mấy ngày trước hai người một mực ở Lục gia, từ sau khi về ở nhà Trần gia, thật đúng là ngày nào cũng chọc Trần Hi tức giận.
Minh Nguyệt cẩn thận nghĩ lại, thấy cũng đúng, không nhịn được cười thành tiếng.
Trần Diệu nhóm lửa ăn lựu, nghe được tiếng cười, giương mắt nhìn Minh Nguyệt: "Ngươi cười cái gì?"
Minh Nguyệt nghĩ tới đêm qua, cuối cùng Lục ca nhi cũng vào phòng, đông gia làm sao nỡ để Lục ca nhi ở bên ngoài hóng gió.
Hôm nay, nàng ấy nghĩ chắc cũng giống như vậy.
"Không có gì," Minh Nguyệt cười tươi nói: "Đợi lát nữa làm xong cơm tối, huynh đi gọi đông gia ăn cơm, hay là ta đi gọi?"
Trong mắt nàng ấy, thậm chí cũng không cần đợi đến ban đêm, đông gia đã mở cửa - - vì còn phải ăn tối.
Trần Diệu vội giơ tay: "Ta đi!" Đúng lúc đi xem muội muội thế nào, có thể giúp nàng trút giận.
Minh Nguyệt không biết Trần Diệu lại đang tính toán chuyện giúp đông gia trút giận, chỉ gật gật đầu.
Nhưng nàng ấy tuyệt đối không nghĩ tới, lần này nàng ấy lại đoán sai.
Lục Thời Nghiễn cầm lựu xong, lại nghiêm túc viết một bức thư xin lỗi.
Năm trang thật ra đã rất nhiều, lần này hắn lại viết thêm hai trang.
Trần Hi lần này thật sự được chứng kiến tài văn chương thiên tài khoa cử kinh tài tuyệt diễm như thế nào.
Chỉ trong chốc lát, viết được nhiều như vậy còn không tính, mà còn mỗi một phần cũng không trùng lặp.
Trần Hi thật sự bội phục.
Đừng nói viết bốn lá thư khác nhau và ngày càng dài, chỉ một lá nàng cũng không viết được.
Nàng coi như hiểu được một chút, vì sao người đọc sách huyện Duy lại tôn sùng Lục Thời Nghiễn như vậy, cho dù Lục Thời Nghiễn rõ ràng đã từ chối không ít thiệp mời, nhưng thư mời vẫn được gửi đến nhà đều đặn.
Lục Thời Nghiễn hoàn toàn là một cỗ máy viết văn, thiên phú đọc sách của hắn là dùng tuổi thọ đổi sao?
Đương nhiên, hiện nay nàng đã giúp hắn cải mệnh, thọ mệnh không còn bị ảnh hưởng, nhưng tài năng đọc sách viết văn vẫn còn, thậm chí còn vượt trội hơn trước do thân thể hoàn toàn khỏe mạnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-vao-van-my-thuc-vi-hon-phu-cu-han-lai-gia-vo-nhu-nhuoc/chuong-507-ngoai-truyen-cuoc-song-sau-hon-nhan.html.]
Chỉ nhìn bảy trang giấy đầy chữ này, Trần Hi cũng cảm thấy choáng váng, Lục Thời Nghiễn lại có thể một hơi viết ra mà không cần chỉnh sửa, thật sự không phải người!
Trần Hi cầm một xấp thư xin lỗi thật dày, thổn thức một hồi, cuối cùng bỏ vào trong rổ, sau đó không chút biểu cảm ném ra ngoài qua tường.
- Viết văn hay thì cũng vẫn là viết văn hay, nhưng chuyện hắn giấu giếm nàng, lại còn giấu lâu như vậy, không liên quan gì. Nàng vốn là người phân rõ ân oán.
Tất nhiên, nàng chỉ ném lại lá thư xin lỗi còn lựu thì để lại.
Lần này Lục Thời Nghiễn không cười nổi nữa, thần sắc cũng không còn thoải mái như lúc nãy.
Đã viết nhiều phong thư như vậy, lại còn bao nhiêu chữ xin lỗi như vậy, mà nàng còn chưa nguôi giận sao?
Hắn cau mày, nhìn chằm chằm thư xin lỗi, lại nhìn cửa viện đóng chặt.
Chẳng lẽ là hắn hiểu sai, thư xin lỗi vô dụng?
Hắn nghĩ một lát, rồi bước tới gõ cửa: "Tiểu Hi, sắp đến giờ ăn tối rồi, đừng ăn nhiều trái cây quá..."
Trong viện im ắng, không ai đáp lại hắn.
Lục Thời Nghiễn dán sát cửa nghe ngóng, ngoại trừ tiếng gió ào ào, động tĩnh gì cũng không nghe thấy, hắn chưa từ bỏ ý định, lại vỗ vỗ cửa.
"Tiểu Hi," Hắn nâng cao âm lượng, nhưng giọng nói rất ôn hòa: "Chuẩn bị ăn cơm tối."
Câu trả lời mong đợi vẫn không xuất hiện.
Ngay khi hắn chuẩn bị hét lên lần nữa -
"Gâu! Gâu gâu!"
Tiểu Hắc đột nhiên hướng về phía cửa kêu to lên.
Tay Lục Thời Nghiễn đang đập cửa dừng lại.
Chó của hắn, hắn đương nhiên nghe ra, tiếng sủa của Tiểu Hắc là đang cấm cản hắn, không cho hắn gõ cửa nữa.
Tiểu Hắc không có khả năng không nhận ra giọng nói của hắn, cũng không có khả năng sủa hắn.
Hắn trầm mặc một lát, vẫn thu tay về.
Trần Hi không muốn nói chuyện với hắn, đây là đang bảo Tiểu Hắc truyền lời.