Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Vào Văn Mỹ Thực, Vị Hôn Phu Cũ Hắn Lại Giả Vờ Nhu Nhược - Chương 504: Ngoại Truyện Cuộc Sống Sau Hôn Nhân

Cập nhật lúc: 2025-07-01 04:41:16
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/yXmolnt9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nàng cau mày, đi tới cửa, đang muốn mở cửa, hung hăng khiển trách Lục Thời Nghiễn một phen, tay vừa sờ chốt cửa, nàng liền lập tức tỉnh táo lại.

Đúng vậy, bây giờ nếu nàng mở cửa thì không phải là trúng kế của Lục Thời Nghiễn sao?

Lục Thời Nghiễn tìm ca ca đến đập cửa, không phải là do đã đoán trước được rằng nàng sẽ không giận chó đánh mèo lên đầu ca ca, sẽ mở cửa cho ca ca sao?

Trần Hi cắn môi, hàm răng ngứa ngáy.

Thật quá đáng!

Hắn thật sự rất quá đáng!

Quyết không thể cứ như vậy để cho hắn thực hiện được mục đích.

Nghĩ như vậy, nàng trực tiếp lui về phía sau hai bước, nói với ngoài cửa: "Ca ca, huynh trở về nghỉ ngơi đi, đừng đập cửa nữa, muội không ăn."

Lục Thời Nghiễn đang nắm chặt tay, chỉ chờ cửa mở, sẽ không ngại xấu hổ mà chen vào trước đã: "?"

Trần Diệu không hiểu ý đồ của Lục Thời Nghiễn, nghe muội muội nói vậy, còn rất ngạc nhiên: "À? Sao lại không ăn? Đây đều là những thứ muội thích mà, muội vẫn đang giận à? Ca ca nói muội nghe, muội không nên tức giận, tức giận với muội phu làm gì chứ, nếu muội giận không nguôi, nói với ta, ta giúp muội đánh hắn, đừng giận nữa nha..."

Ban đầu Trần Hi còn đang tức giận vì Lục Thời Nghiễn lừa gạt ca ca của mình, nhưng khi nghe câu "ta sẽ giúp muội đánh hắn" của Trần Diệu, nàng không thể nhịn được mà mỉm cười khi tưởng tượng ta cảnh Lục Thời Nghiễn bị ca ca nàng đuổi đánh.

"Không có sao đâu." Một lát sau, Trần Hi mới thu lại nụ cười, nói với ca ca: "Muội không sao, huynh về đi, lát nữa cha mẹ sẽ trở lại, huynh và Minh Nguyệt làm cơm tối đi."

Trần Diệu cũng không nghĩ nhiều, chủ yếu là vì hắn ta luôn nghe lời muội muội, muội muội bảo hắn ta đi chuẩn bị bữa tối, hắn ta liền đưa túi đồ ăn vặt trở lại cho Lục Thời Nghiễn.

"Ừ, vậy ta đi đây, muội có chuyện gì thì gọi ta, ta nghe được mà."

Nói xong, Trần Diệu liền đi.

Chỉ còn lại Lục Thời Nghiễn đứng đó với túi đồ ăn vặt, nhìn cánh cửa viện vẫn đóng chặt, môi mím lại trầm ngâm.

Chỉ chốc lát sau, hắn liền xoay người đi kho hàng tìm cái giỏ và dây thừng đi ra.

Hắn buộc chặt cái rổ, lại bỏ hết đồ lặt vặt vào trong rổ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-vao-van-my-thuc-vi-hon-phu-cu-han-lai-gia-vo-nhu-nhuoc/chuong-504-ngoai-truyen-cuoc-song-sau-hon-nhan.html.]

Hắn suy nghĩ một chút, hắn lại lấy ra bút mực mang về từ chỗ ân sư, viết một lá thư xin lỗi, đặt vào trong rổ, dùng dây thừng nhấc rổ đưa qua tường vào trong viện: "Tiểu Hi, ta để đồ trong rổ, nàng tự lấy nhé?"

Lời vừa dứt, hắn cảm nhận được dây thừng bên kia nhẹ đi.

Trên mặt hắn nhất thời mừng rỡ, thần sắc cũng thoải mái hơn không ít.

Chỉ cần để ý đến hắn là được.

Nhưng ngay sau đó, cái rổ đã bị ném ra từ bên trong.

Đồ ăn vặt đã bị lấy đi.

Nhưng lá thư xin lỗi vẫn còn đó.

Nhìn lá thư xin lỗi lẻ loi nằm trong giỏ, Lục Thời Nghiễn: "..."

Tức giận như vậy sao?

Lục Thời Nghiễn nhìn lá thư xin lỗi trong rổ, mày hơi cau lại, môi bất giác mím chặt, vẻ mặt càng thêm nghiêm trọng.

Hắn ngẩng đầu nhìn thoáng qua tường viện, lại nhìn cửa viện đóng chặt, cuối cùng tầm mắt mới lần nữa rơi xuống thư xin lỗi trong rổ.

Sao Trần Hi ngay cả cơ hội giải thích xin lỗi cũng không cho hắn?

Không thấy mặt, không thấy người, vậy phải làm sao bây giờ…

Ngay khi hắn đang suy nghĩ nên làm thế nào cho phải, tầm mắt lại rơi vào thư xin lỗi trong rổ.

Hả?

Con ngươi hắn bỗng nhiên sáng ngời, vội vàng lấy thư xin lỗi vừa rồi ra cẩn thận xem xét.

Để chắc chắn không khỏi nhìn lầm, hắn tỉ mỉ tra đi tra lại trọn vẹn năm lần, rốt cục sau khi xác nhận mình không hề nhìn lầm, lúc này hắn mới nhẹ nhàng thở ra một hơi, khóe miệng càng không thể khống chế nhẹ nhàng cong lên.

Lá thư xin lỗi này, Trần Hi đã xem qua.

Trên tờ giấy có dấu vết bị nàng nhặt lên xem.

Hắn biết Trần Hi không thể tuyệt tình với hắn đến vậy, không cho hắn chút cơ hội nào.

Loading...