Hắn ta chỉ là không thông minh như vậy, cũng không phải cái gì cũng không hiểu!
Vì thế hắn ta càng tức giận, lông mày nhíu lại: "Muội phu ngươi sao có thể nói hươu nói vượn để gạt người!"
Trong sân, Trần Hi nghe động tĩnh bên ngoài, nghe ca ca khiển trách Lục Thời Nghiễn là ‘kẻ lừa đảo’, bất giác gật đầu đồng tình.
Đúng là một tên lừa đảo, còn là một tên đại lừa đảo!
"Cái này rõ ràng có rất nhiều thứ, một cái bao lớn, sao ngươi có thể mở to mắt nói dối gạt ta?" Trần Diệu một tay chống nạnh, một ngón tay chạm vào cái bao trên mặt đất, vô cùng tức giận, lớn tiếng chất vấn.
Lục Thời Nghiễn nhìn ca ca, lại nhìn bọc sách, tuy trong lòng nhớ đến tình trạng của Trần Hi, nhưng vẫn kiên nhẫn giải thích cho Trần Diệu: "Chỉ là một số sách bình thường, không có gì đặc biệt."
Trần Diệu đã có sẵn ý nghĩ muội phu lừa hắn ta, đối với lời giải thích này, hắn ta một chữ cũng không tin.
Sách bình thường?
Sách bình thường có thể làm cho muội muội tức giận như vậy sao?
Hắn ta thở dài nói: "Ta không tin!"
Lục Thời Nghiễn: "...?"
Hắn ngẩng đầu, hơi mờ mịt nhìn ca ca.
Không tin? Không tin cái gì chứ?
Trần Diệu lại chỉ một ngón tay về phía cửa viện đóng chặt: "Sách bình thường mà lại khiến muội muội phát hỏa lớn như vậy? Muội phu, ngươi thật làm cho ta thất vọng."
Nói xong, hắn ta liền lộ ra vẻ mặt buồn bã đau đớn.
Lục Thời Nghiễn: "..".
Lục Thời Nghiễn nào ngờ mình lại ra ngoài bái tạ ân sư một chuyến, trở về vừa phải dỗ nương tử, còn phải dỗ ca ca.
Chuyện dùng bút danh Sơn Cư đạo nhân, hắn còn chưa biết giải thích với Trần Hi thế nào, sao ca ca lại đột nhiên cũng tức giận?
"Thật sự không có gì quan trọng." Lục Thời Nghiễn đành phải trấn an ca ca trước:" Không tin, huynh có thể tự mình hỏi Trần Hi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-vao-van-my-thuc-vi-hon-phu-cu-han-lai-gia-vo-nhu-nhuoc/chuong-502-ngoai-truyen-cuoc-song-sau-hon-nhan.html.]
Trần Diệu vốn định đi hỏi.
Nhưng vừa lúc Minh Nguyệt trở lại, nhìn thấy tình huống bên này thì cảm thấy có chút kỳ quái.
Nàng ấy vốn tưởng là Lục ca nhi không cẩn thận ngã sấp xuống - - sách đều rơi lả tả trên mặt đất, chẳng phải ngã sấp xuống sao?
Nhưng chờ nàng ấy vừa đi vào, thấy rõ ràng bốn chữ to 'Sơn Cư đạo nhân' trên bao bọc, nhất thời ngẩn ra.
Sao lại là một bọc truyện, chẳng lẽ là đại tác gia Sơn Cư đạo nhân này lại ra sách mới, Lục ca nhi cố ý đi tìm về để dỗ đông gia vui vẻ?
Trên mặt nàng ấy nhất thời lại vui vẻ.
Nhưng rất nhanh, nàng ấy nhìn thấy một thứ quen mắt ở trong chồng sách này -- phong thư, thư cảm ơn mà đông gia viết cho đại lão Sơn Cư đạo nhân.
Thư cảm ơn ở chỗ Lục ca nhi.
Lại nhìn cửa viện đóng chặt, còn có vẻ mặt hưng phấn của Diệu ca, Minh Nguyệt suy nghĩ nhanh chóng, lập tức nghĩ đến một khả năng khó tin.
Sơn Cư đạo nhân? Lục ca nhi?
Chúa ơi!
Cả người Minh Nguyệt đều sợ ngây người.
Nhưng không đợi nàng ấy chậm rãi tiêu hóa tin tức khiến người ta kinh ngạc này, ngay khi nhìn thấy Diệu ca muốn gõ cửa, theo bản năng xông về phía hắn ta.
Nàng ấy ôm lấy Diệu ca cánh tay, kéo hắn ta đi ra ngoài: "Diệu ca, ta có chuyện muốn thỉnh giáo huynh, huynh lại dạy ta cách kiểm soát lửa khi nấu đường màu, còn cả việc đốt lửa…"
"Minh Nguyệt?" Trần Diệu vẻ mặt khiếp sợ: "Ngươi kéo ta làm gì, ta có chuyện muốn hỏi muội muội."
Minh Nguyệt liều mạng lôi hắn ta rời xa nơi thị phi này: "Chuyện của ta quan trọng hơn, đông gia bên này còn có Lục ca nhi, huynh mau tới giúp ta giải quyết vấn đề trước đã..."
Chuyện giữa đông gia và Lục ca nhi, cho dù là Diệu ca cũng không dễ nhúng tay vào.
Chớ nói chi là hai người mới tân hôn, quan trọng nhất là, chuyện này còn liên quan đến Sơn Cư đạo nhân mà đông gia kính nể.
Khó trách hôm nay ngay cả cửa viện cũng không cho Lục ca nhi đi vào.
Trong mắt nàng ấy, đây hoàn toàn là do Lục ca nhi tự chuốc lấy.
Nghĩ như vậy, nàng ấy không nhịn được quay đầu nhìn Lục ca nhi đang ngồi dưới đất trước cửa viện.