Trong lòng Lục Thời Nghiễn đột nhiên có chút sốt ruột, không phải xảy ra chuyện gì chứ?
Hắn dán vào khe cửa nhìn vào trong, không thấy Trần Hi, nhưng ở dưới hành lang lại thấy Tiểu Hắc.
Tiểu Hắc nằm ở hành lang, còn liếc nhìn hắn một cái, muốn bước tới phía hắn nhưng lại do dự, cuối cùng nó chỉ cúi đầu, lại nằm xuống, bày ra vẻ mặt như phạm lỗi.
Lục Thời Nghiễn: "...?"
"Trần Hi?" Hắn tiếp tục đập cửa: "Nàng có ở trong đó không?"
Vẫn không có ai đáp lại.
Tiểu Hắc rất có linh tính, nó ngoan ngoãn nằm úp dưới hành lang, chứng tỏ Trần Hi cũng ở đây, hơn nữa cũng không xảy ra chuyện gì.
Nếu đã nói như vậy, vì sao Trần Hi không mở cửa cho hắn, cũng không đáp lại hắn?
Lục Thời Nghiễn suy nghĩ một hồi lâu cũng không nghĩ ra nguyên nhân là gì, đặc biệt là cửa không mở được, khiến hắn ít nhiều cũng có chút lo lắng.
Lại một lát sau, hắn hạ quyết tâm, sau khi gói kỹ đồ đạc đặt ở một bên trên tảng đá gần đó, liền đi tới dưới tường viện, xắn tay áo bắt đầu tay không trèo tường.
Hắn chưa từng trèo tường, ban đầu rất khó khăn, nhưng cuối cùng, nhờ dùng đá làm chỗ đứng, hắn cũng bám được lên đầu tường.
Khi bám được đầu tường, hắn chợt nhớ đến lần trước Trần Hi nửa đêm trèo tường vào nhà hắn, điều này khiến khóe miệng hắn không tự chủ được mà nở một nụ cười hạnh phúc.
Không nghĩ tới, có một ngày, hắn cũng sẽ trèo tường.
Nhưng mà, hắn mới vừa một chân trèo lên đầu tường, còn không đợi hắn trèo lên tường thành công thì bất ngờ bị một chiếc chổi từ bên trong tường đập vào mặt, khiến hắn ngã ngửa xuống đất.
Ngã mạnh xuống đất, Lục Thời Nghiễn cũng không đau, chỉ trợn mắt há hốc mồm.
Người vừa mới cầm chổi đuổi hắn là Trần Hi sao?
Hắn nhìn thấy, dù chỉ thoáng qua, nhưng hắn rất chắc chắn đó là Trần Hi.
Nhưng, tại sao Trần Hi lại dùng chổi đuổi hắn?
Không đợi hắn suy nghĩ cẩn thận..
"Ồ!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-vao-van-my-thuc-vi-hon-phu-cu-han-lai-gia-vo-nhu-nhuoc/chuong-501-ngoai-truyen-cuoc-song-sau-hon-nhan.html.]
Trần Diệu hôm nay trở về nhà sớm, nhìn thấy cảnh tượng như vậy thì kinh ngạc vây quanh Lục Thời Nghiễn một vòng: "Muội phu sao lại chọc muội muội tức giận vậy, hôm nay ngay cả cửa viện cũng đóng lại, sân cũng không cho ngươi vào rồi!"
Lục Thời Nghiễn: "..."
Cho nên, hắn bây giờ là bị Trần Hi nhốt ở ngoài viện sao?!
Tại sao?
Vì chuyện buổi sáng sao?
Ngay khi hắn mờ mịt kinh ngạc, từ trong sân ném ra một gói hàng rơi xuống trước mặt Lục Thời Nghiễn.
Mở ra xem, trên bìa có bốn chữ 'Sơn Cư đạo nhân', khiến hắn đứng chôn chân tại chỗ.
Thứ gì vậy?
Đột nhiên từ trong sân ném ra một gói đồ, rầm một tiếng, làm Trần Diệu hoảng sợ.
Nhìn thấy đó là một gói hàng căng phồng, nhất là sau khi Lục Thời Nghiễn mở gói hàng ra nhìn thoáng qua, vẻ mặt ngây ngốc, Trần Diệu tương đối tò mò, lập tức tiến lại gần.
Một bọc sách?
Trần Diệu không biết chữ, chỉ nghiêng đầu quan sát bọc sách này.
Hắn nhìn sách một lúc, sau đó lại nhìn Lục Thời Nghiễn đang ngẩn ngơ không hiểu sao cái bọc giấu rất kỹ này lại bị Trần Hi phát hiện.
Trần Diệu thấy hắn còn sững sờ, đẩy đẩy bả vai hắn: "Đừng ngẩn người nữa, đây là cái gì vậy? Ta không biết chữ, ngươi mau nói cho ta biết, sao muội muội lại tức giận, ném cho ngươi cả bọc sách thế này?"
Trần Diệu quả thật không hiểu, nhưng hắn ta lại vô cùng tò mò, chủ yếu là để ý chuyện muội muội tức giận.
Trần Diệu muốn biết nguyên nhân, xem cách nào để dỗ muội muội vui vẻ — liên tiếp hai ngày làm muội muội tức giận, hắn cảm thấy muội phu không giỏi trong việc dỗ muội muội bằng mình
Lục Thời Nghiễn bị ca ca đẩy mới hoàn hồn.
Không chỉ hoàn hồn, còn thiếu chút nữa bởi vì ngây ngốc mà bị ca ca đẩy ngã xuống đất.
Sau khi ổn định thân hình, hắn giương mắt nhìn Trần Diệu: "Không có gì."
Trần Diệu đương nhiên không tin.
Đây rõ ràng là một bọc sách lớn, muội phu ấy vậy mà trợn tròn mắt nói dối với hắn ta không có gì.
Không có gì mà trước mặt hắn có cả một bọc sách lớn thế này?