Cũng không đúng, nếu nàng thật sự có dị năng như thế, làm sao có thể nghi ngờ ý định và chân tình của hắn khi hắn đến cầu hôn.
Thấy Lục Thời Nghiễn vẫn bình thản đối diện với sự thật mà nàng đã vạch trần, Trần Hi từ trong lòng khâm phục - - đúng là phải khâm phục hắn.
Không đi làm diễn viên, thực sự là uổng phí tài năng.
Với trình độ này, nếu ở hiện đại, ít nhất cũng đạt được một cái danh hiệu Ảnh đế, thêm nữa là gương mặt này... Chậc chậc.
Mới vừa chậc chậc hai tiếng trong lòng, Trần Hi liền đột nhiên phát hiện lực chú ý của mình bị dời đi, nàng vội thu liễm tâm thần, tuyệt đối không thể lại bị sắc đẹp của hắn mê hoặc.
Khuôn mặt Lục Thời Nghiễn rất mê hoặc, nàng phải đề cao cảnh giác mới được.
Trong lòng niệm đi niệm lại nhiều lần, Trần Hi mới mở miệng lần nữa: "Còn giả vờ?"
Nghe nói như thế, Lục Thời Nghiễn chỉ cảm thấy vừa bất đắc dĩ vừa oan ức.
Lần này hắn thật sự không giả vờ, đêm cuối thu gió rất lạnh.
Hắn vội vàng lắc đầu, tỏ vẻ mình không hề giả bộ, cũng thuận tiện ho không ngừng - - thật sự bị lạnh làm nghẹt thở, hơi lạnh hít vào quá nhiều.
Trần Hi nhướng mày: "Ta đã biết, sao chàng còn không chịu thừa nhận?"
"Không, không có..." Lục Thời Nghiễn vừa ho, vừa đáp lại Trần Hi.
Lần này Trần Hi thật sự tức giận.
Lục Thời Nghiễn coi nàng là cái gì?
Nếu hắn không chịu nói thật, vậy cũng đừng trách nàng trở mặt vô tình.
Không thừa nhận thì cứ tiếp tục ở bên ngoài đi.
Dứt lời, nàng giơ tay định đóng cửa.
Lục Thời Nghiễn nhanh tay lẹ mắt, chặn cánh cửa sắp bị đóng lại, cũng nhanh chóng thò một chân vào, để ở ngưỡng cửa.
Trần Hi: "...?"
Trần Hi muốn đóng cửa nhưng lại sợ dùng sức quá, kẹp vào Lục Thời Nghiễn.
Nhưng cứ để hắn vào như vậy, nàng lại rất không cam lòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-vao-van-my-thuc-vi-hon-phu-cu-han-lai-gia-vo-nhu-nhuoc/chuong-488-ngoai-truyen-cuoc-song-sau-hon-nhan.html.]
Lục Thời Nghiễn chính là ỷ vào mình thích hắn, trong lòng có hắn, nên mới cố ý như vậy!
Nàng cũng rất tức giận.
"Buông ra!" Trần Hi thở phì phò trừng mắt nhìn Lục Thời Nghiễn: "Ta muốn đóng cửa đi ngủ, nếu chàng không buông ra, ta sẽ để kẹp cửa kẹp chân chàng."
Lúc này hơi thở Lục Thời Nghiễn đã ổn định, cũng từ từ ngừng ho khan lại, nghe nói như thế, hắn cười khổ nói: "Nương tử, nàng có chuyện gì từ từ nói, đừng nhốt ta ở bên ngoài, không tốt lắm đâu."
Trần Hi tức giận: "Rõ ràng là chàng không chịu nói chuyện đàng hoàng!"
Còn dám ngậm m.á.u phun người đổi trắng thay đen.
Nàng thật sự nhìn lầm hắn rồi!
Không nghĩ tới hắn lại là người như vậy!
Lục Thời Nghiễn lập tức nghe lời, bắt đầu nhận sai: "Là vi phu không nói chuyện đàng hoàng, đều là lỗi của vi phu, nương tử liền cho vi phu một cơ hội sửa đổi làm người, được không?"
Trần Hi: "Chàng sai chỗ nào?"
Sắc mặt Lục Thời Nghiễn hơi khựng lại, sau đó liền nghiêm túc nói:"Là ta vừa rồi không kịp thời đáp lại lời của phu nhân, là lỗi của ta..."
Trần Hi lập tức đóng cửa.
Lục Thời Nghiễn lập tức đổi giọng: "Sai là ta không kịp thời thừa nhận lỗi lầm của mình! Là ta, ta không nên giả bệnh lừa phu nhân."
Sắc mặt Trần Hi lúc này mới đẹp hơn, động tác đóng cửa trên tay cũng dừng lại: "Còn gì nữa?"
Nàng nhìn chằm chằm hắn, hỏi.
Lục Thời Nghiễn: "...?"
Còn gì nữa?
Còn gì nữa đây??
Trần Hi mím môi, còn chưa kịp thực hiện động tác đóng cửa, Lục Thời Nghiễn lập tức nói: "Còn nữa,trước đây ta không nên luôn giả bệnh trước mặt phu nhân, càng không nên khi phu nhân hỏi, ta không thừa nhận ngay, ta sai rồi, ta thật sự biết lỗi rồi."
Trần Hi nhìn hắn, gằn từng chữ: "Lời chàng nói, một chữ ta cũng không tin."
Còn không phải nhìn thấy nàng tức giận, thật sự muốn nhốt hắn ở bên ngoài cho nên mới thống khoái thừa nhận mình đang giả bộ nhu nhược lừa nàng sao.
Lục Thời Nghiễn há miệng, cuối cùng cười khổ một tiếng: "Vậy... ta phải làm thế nào, nương tử mới bằng lòng tin tưởng ta đây?"
Trần Hi: "Muộn rồi! Bây giờ chàng làm gì cũng muộn rồi!"