Lục Thời Nghiễn giấu đi sự tức giận, nhẹ nhàng nói: "Không có gì, Triệu Tử Kỳ đến tìm, là đến bàn việc làm ăn sao?"
Trần Hi và Triệu gia kinh doanh Khánh Phương Lâu vẫn luôn có làm ăn qua lại, chuyện này hắn biết.
Mà hiện tại chủ của Khánh Phương Lâu chính là Triệu Tử Kỳ, càng là khách hàng lớn của Trần Ký.
Đến cả nhiều thứ sản xuất trong thôn, phần lớn cũng là nhờ Trần Hi, bán cho Khánh Phương Lâu.
Nhưng điều đó không làm giảm sự căm ghét của hắn đối với Triệu gia.
Đương nhiên, hắn cũng không phải người hành động theo cảm tính, dù sao đây cũng là đối tượng hợp tác làm ăn của Trần Hi, hắn chán ghét nhưng cũng không để cảm xúc của mình ảnh hưởng đến Trần Hi.
"Đúng vậy." Trần Hi có chút kinh ngạc trước câu hỏi của Lục Thời Nghiễn, nhưng vẫn nói: "Dù sao cuối tháng này chúng ta sẽ vào kinh, việc làm ăn với Khánh Phương Lâu cũng phải sắp xếp ổn thỏa, ta chỉ không ngờ là Triệu đại công tử lại tự mình tới cửa."
Chuyện này vốn cũng không cần hắn tự tự mình tới cửa như vậy, chỉ cần nói một chút ngay tại Trần Ký hoặc là Khánh Phương Lâu không phải là đã thỏa đáng rồi sao?
Chẳng qua là Triệu Tử Kỳ từ trước đến nay luôn làm việc cẩn thận, sợ sau khi nàng vào kinh rồi thì việc làm ăn bên này sẽ không tiếp tục, hắn tự mình tới cửa đàm phán cũng hợp lý.
Trần Hi ra hiệu cho Lục Thời Nghiễn mở cửa.
Lục Thời Nghiễn chậm rãi phun ra một ngụm buồn bực, lúc này mới mở cửa ra.
Ngoài cửa, Triệu Tử Kỳ ngẩng đầu ưỡn ngực, nghe được động tĩnh mở cửa liền lập tức nặn ra vẻ mặt hiền lành thân thiện.
Đang muốn chào hỏi thì đối diện với một đôi mắt lạnh lùng.
Ánh mắt cũng lạnh buốt.
Ánh mắt lạnh lẽo ấy nhìn chằm chằm vào hắn, mang theo sát khí.
Nụ cười trên mặt Triệu Tử Kỳ nhất thời cứng đờ.
Có chuyện gì vậy?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-vao-van-my-thuc-vi-hon-phu-cu-han-lai-gia-vo-nhu-nhuoc/chuong-475-ngoai-truyen-cuoc-song-sau-hon-nhan.html.]
Triệu Tử Kỳ sững sờ đứng ở đó, có chút không hiểu tình hình.
"Sao Triệu đại công tử còn tự mình tới cửa." Trần Hi sau lưng Lục Thời Nghiễn cười chào hỏi Triệu Tử Kỳ: "Có chuyện gì, đến cửa hàng gửi thư là được rồi, còn cố ý đi một chuyến, khiến ta cảm thấy ngượng ngùng."
Thấy Trần Hi mặt mỉm cười như thường, Triệu Tử Kỳ mới lấy lại tinh thần.
Hắn ta nở nụ cười ha hả một tiếng: "Chuyện nên làm thôi, Trần lão bản ít ngày nữa sẽ vào kinh, tất nhiên là vô cùng bận rộn, ta vừa vặn gần đây cũng không có chuyện gì, lại đây tìm Trần lão bản sắp xếp việc làm ăn ở cửa hàng cũng tiện cho Trần lão bản khỏi phải lo lắng thêm."
Lời này của hắn ta,quả thật đúng như Trần Hi dự đoán.
"Không cần đứng ngoài, mời vào."
Trần Hi bước sang bên cạnh, ra hiệu mời Triệu Tử Kỳ vào nhà.
Tâm tình Triệu Tử Kỳ đã bình ổn, vừa cười vừa bước vào cửa, liền đối diện với ánh mắt lạnh lẽo của Lục Thời Nghiễn.
Triệu Tử Kỳ: "...?"
Lục Thời Nghiễn nhìn Triệu Tử Kỳ, lại nhìn lướt qua gã sai vặt và nha hoàn phía sau hắn ta, thản nhiên hỏi: "Đây đều là người của Triệu đại công tử?"
Chuyện của cửa hàng tuy rằng trọng yếu, nhưng cũng không có nhiều chuyện cần sắp xếp đến vậy, Triệu Tử Kỳ dẫn theo hai gã sai vặt, bốn nha hoàn và cả hai cái xe lớn tới cửa, là muốn làm cái gì?
Chỉ nói chuyện cửa hàng?
Hắn không tin.
Bởi vì Lục Thời Nghiễn luôn đứng chắn trước mặt, Trần Hi chưa thấy tình hình bên ngoài sân, nghe Lục Thời Nghiễn nói như thế, Trần Hi thò đầu ra nhìn thoáng qua.
Chỉ một cái nhìn cũng khiến nàng kinh ngạc.
Chà!" Nàng kinh ngạc nói: "Triệu đại công tử tại sao lại dẫn theo nhiều người như vậy, là muốn dạy bọn họ học tập tiếp nhận cửa hàng sao?"
Coi như là muốn dạy, một hai người cũng đủ rồi mà, việc kinh doanh của tiệm và xưởng nhỏ của nàng không cần nhiều người như vậy để giao thiệp.
Nụ cười trên mặt Triệu Tử Kỳ có chút không giữ được.
Hắn ta nhìn Trần Hi, lại nhìn Lục Thời Nghiễn với vẻ mặt như đã nhìn thấu mọi chuyện, xấu hổ cười gượng hai tiếng, cuối cùng hạ giọng nói: "Thật không giấu diếm, hôm nay ta đến đây không phải vì chuyện kinh doanh, mà là có chuyện quan trọng khác."