Một tấm ván tốt như vậy.
Ngay trong lúc nàng còn đang ngây người, Lục Thời Nghiễn lại giơ rìu lên, tay hạ rìu, rầm, rầm... hai mảnh ván biến thành bốn mảnh.
Rầm, rầm, rầm, rầm...
Bốn mảnh biến thành tám mảnh.
Sau đó khi tám mảnh biến thành mười sáu mảnh, Trần Hi cuối cùng cũng tìm lại giọng nói của mình: "Chàng, chàng đang làm gì vậy?"
Lục Thời Nghiễn quan sát một lúc, hài lòng đặt rìu xuống, quay đầu nhìn Trần Hi, dưới ánh mặt trời sáng rực, hắn cười tươi tắn: "Chẻ ra, để đốt lửa."
Trần Hi: "..."
Chỉ cần nhìn cảnh hắn tay giơ rìu bổ xuống, một hơi chẻ thành nhiều mảnh nhỏ đều tăm tắp, mặt không đỏ, tim không đập nhanh, hôm qua ho chắc chắn là giả bộ!
Hắn chính là vẫn luôn giả bộ nhu nhược, lừa dối nàng!
Trần Hi phải một lúc lâu mới bình tĩnh lại, nhịn lời định vạch trần hắn đã đến bên miệng xuống.
Một lát nữa nàng còn phải ra ngoài, đến xem cửa hàng, nếu bây giờ vạch trần hắn, không phải hắn sẽ đường đường chính chính theo nàng ra ngoài sao?
Đây chẳng phải là một chút trừng phạt cũng không có sao?
Khiến cho chính hắn ở nhà vò đầu bứt tai, đây là cái giá cho việc lừa nàng, dỗ nàng.
Lừa dối nàng lâu như vậy, không thể dễ dàng bỏ qua như thế.
Vì thế nàng gật đầu với Lục Thời Nghiễn: "Chàng sắp xếp rất tốt."
Lục Thời Nghiễn quả nhiên rất vui vẻ: "Ta cũng cảm thấy như vậy."
Trần Hi nhìn chiếc xích đu hắn mới làm xong, phải nói rằng, thực sự rất tinh xảo, rất hợp ý nàng, nhưng...
"Nhưng mà." Nàng nhíu nhíu mày nói: "Tháng sau chúng ta sẽ vào kinh, xích đu này ít nhất ba năm chúng ta không được dùng tới."
Trước khi thay xích đu cũ, Lục Thời Nghiễn quả thật không nghĩ tới vấn đề này.
Bị Trần Hi nhắc tới, khóe miệng hắn dừng lại một chút, nhưng rất nhanh hắn liền khôi phục như thường: "Không sao, đây không phải còn vài ngày ở nhà nữa sao, đủ rồi."
Dứt lời, hắn lại nói: "Đến khi vào kinh thành, ổn định rồi, ta sẽ làm cho nàng một cái khác."
Trần Hi: "..."
Nàng đột nhiên có chút cảm động.
Ai, quên đi quên đi, lừa dối thì lừa dối đi, hắn cũng không hề lợi dụng sự quan tâm của nàng đến sức khoẻ của hắn để làm chuyện gì xấu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-vao-van-my-thuc-vi-hon-phu-cu-han-lai-gia-vo-nhu-nhuoc/chuong-473-ngoai-truyen-cuoc-song-sau-hon-nhan.html.]
Chỉ là giả vờ yếu đuối để thu hút sự chú ý của nàng, nói thật, hắn như vậy vừa ngây thơ vừa đáng thương.
Hắn quan tâm nàng như vậy, không phải hễ nàng cần gì, hắn đều nghĩ đến trước sao, còn gì tỉ mỉ hơn?
Nếu không thì, chuyện này cứ để qua, không tính toán với hắn nữa.
Nhưng ý nghĩ này vừa mới nảy ra, chợt nghe Lục Thời Nghiễn nói: "Thích không?"
Trần Hi mờ mịt: "Cái gì?"
Lục Thời Nghiễn chỉ chỉ chiếc xích đu do hắn mới làm: "Chiếc xích đu ta mới làm, nàng có thích không?"
Trần Hi nhìn hắn, lại nhìn xích đu mới hắn vừa chỉ vào - - người này sao bây giờ thẳng thắn như vậy.
Nhưng, nàng thực sự cũng khá thích.
"Ừm." nàng gật đầu: "Rất thích."
Lục Thời Nghiễn nhặt củi đã chặt lên đặt sang một bên, cười nói: "Thích là tốt rồi, điểm tâm ăn xong chưa? Ăn xong qua thử xích đu mới, xem có vừa lòng không."
Trần Hi thầm nghĩ xích đu thì có gì vừa lòng hay không?
Nhưng nàng vẫn làm theo ý Lục Thời Nghiễn, ngồi lên trên xích đu mới.
"Nắm chắc." Lục Thời Nghiễn đứng sau nàng, nắm dây thừng nói: "Ta bắt đầu đẩy đây."
Trần Hi gật đầu: "Đẩy đi."
Vừa dứt lời, xích đu liền bay lên.
Lục Thời Nghiễn đẩy không cao, chỉ chậm rãi đẩy -- sợ nàng vừa mới ăn cơm, quá kích thích sẽ không thoải mái.
Nhưng Trần Hi lại không hài lòng: "Đẩy cao lên! Đẩy cao lên!"
Như thế này thấp quá, như dỗ trẻ con vậy.
Lục Thời Nghiễn bèn tăng thêm chút lực.
"Như vậy sao?"
Trần Hi: "Cao thêm chút nữa!"
Lục Thời Nghiễn do dự trong chớp mắt, vẫn thoả mãn nàng, xích đu trong nháy mắt đã bay cao lên, rồi rơi xuống, cảm giác mất trọng lực khiến tim nàng đập nhanh.
"A!"
"Cao quá?" Lục Thời Nghiễn muốn nắm lấy dây thừng.
"Không có không có." Trần Hi vui vẻ nói: "Cao thêm chút nữa!"