Đang vừa ăn vừa thưởng thức, nhìn thấy Lục Thời Nghiễn dỡ xích đu trên cây táo trước vườn hoa xuống, sau đó dùng dây thừng mặc tấm ván gỗ hắn vừa cưa xong, làm thành một tấm xích đu, rồi sau đó buộc lên cây.
Trần Hi mờ mịt một lát: "Cái xích đu kia vẫn tốt, chàng tháo xuống làm gì?"
Lục Thời Nghiễn cũng không ngẩng đầu lên nói: "Bị Tiểu Hắc cắn rách rồi."
Trần Hi cảm thấy có chút kỳ quái.
Tiểu Hắc đã theo nàng gần hai năm, chưa bao giờ cắn xích đu, sao lại đột nhiên cắn hỏng xích đu.
Vì thế nàng đi tới, nhìn thấy xích đu bị Lục Thời Nghiễn ném qua một bên, rõ ràng vẫn còn nguyên vẹn.
Nàng định hỏi hắn, sao lại lừa nàng.
Vừa mở miệng, trong đầu lóe lên một ý nghĩ, vẻ mặt Trần Hi ngạc nhiên.
Chiếc xích đu này là do Nghiêm Bân làm cho nàng khi dọn về nhà mới.
Cho nên, là bởi vì cái này?
Hắn đang ghen?
Lại nghĩ đến tối hôm qua và cả sáng nay khiến đáy lòng nàng thấy hoang mang.
Nàng nhìn chằm chằm Lục Thời Nghiễn đang bận rộn lắp xích đu mới cho nàng, khóe miệng giật giật.
Nhìn thế này, hắn thật sự rất có thể là đang giả vờ!
Lục Thời Nghiễn từ trước đến nay trước mặt nàng, rất có thể là đang giả vờ yếu đuối.
Ý nghĩ này đột nhiên như mọc cánh, bay loạn trong đầu, bên tai, trước mắt Trần Hi...
Ong ong, vang lên không ngừng.
Khiến cho nàng một hồi lâu sau cũng không thể phục hồi tinh thần lại.
Khó khăn lắm mới bình tĩnh lại được, tâm tình hơi ổn định một chút.
Nàng nhìn thấy Lục Thời Nghiễn đã đo xong độ dài dây thừng, đang dùng dây thừng bọc quanh tấm ván gỗ.
Nghiêm túc và nhanh nhẹn.
Người ta nói nam nhân khi nghiêm túc là đẹp nhất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-vao-van-my-thuc-vi-hon-phu-cu-han-lai-gia-vo-nhu-nhuoc/chuong-470-ngoai-truyen-cuoc-song-sau-hon-nhan.html.]
Lục Thời Nghiễn lại có một khuôn mặt thanh tú vô khuyết, khi nghiêm túc, càng đẹp như trong mộng.
Nhưng Trần Hi lúc này căn bản không tâm trạng thưởng thức mỹ nam.
Hiện tại nàng chỉ cảm thấy - - một lời khó nói hết.
Hắn giả bộ yếu đuối lừa gạt nàng!
Rất có thể đã lừa nàng suốt một thời gian dài.
Chân mày Trần Hi chậm rãi nhíu lại.
Nhìn Lục Thời Nghiễn với ánh mắt phức tạp vô cùng.
Lục Thời Nghiễn đang bận rộn cuốn dây quanh tấm ván, cảm nhận được ánh mắt của Trần Hi, hắn ngẩng đầu lên nhìn nàng: "Sao thế?"
Nói xong hắn quét mắt nhìn bàn ăn cách đó không xa, bữa sáng vẫn còn hơn nửa chưa ăn, ánh mắt hắn khẽ động, nhẹ giọng nói: "Có phải không thích vị bánh bao? Ta làm vài chiếc bánh khác nhé?"
"Không có." Trần Hi mang vẻ mặt phức tạp lắc đầu: "Mùi vị rất ngon, không cần làm bánh, ta... ta nghỉ một lát rồi ăn tiếp."
Nói rồi nàng lại giải thích: "Ăn nhiều quá mệt..."
Nhìn vẻ mặt ngơ ngác của nàng, ánh mắt cũng có chút đờ đẫn, Lục Thời Nghiễn liền tin nàng nói thật, nghĩ rằng nàng đã ăn no rồi.
"Nàng thích là được." Nói rồi hắn chỉ vào vị trí bên cạnh: "Nàng đứng đó là chỗ gió lùa, qua bên này đứng đi."
Trần Hi không nhúc nhích, chỉ nhìn hắn, lại nhìn xuống chiếc xích đu cũ dưới chân, một lúc sau, vẫn quyết định hỏi thử, cũng như thăm dò tình hình - - có lẽ là nàng đã hiểu lầm Lục Thời Nghiễn? Trước kia đã từng có tình huống nàng hiểu lầm hắn, có lẽ khoảng thời gian đó thân thể hắn không tốt, tương đối suy yếu thì sao?
Nàng vẫn không muốn quyết định rằng hắn đang lừa nàng.
"Tiểu Hắc cắn ở đâu?" Nàng nghĩ một lúc, hỏi một câu không liên quan.
Lục Thời Nghiễn nhanh nhẹn cắt đứt dây thừng, sau đó nhìn về phía nàng: "Góc bên trái tay nàng."
Trần Hi nhìn chằm chằm góc bên trái tay mình.
Không có gì cả.
Tấm ván xích đu này rõ ràng vẫn còn nguyên vẹn, chẳng khác gì so với trước đây.
Nàng nghĩ rằng có thể do mình không đủ cẩn thận, nên nhìn kỹ thêm một lần nữa, thậm chí cầm lên kiểm tra.
Vẫn hoàn hảo!
"Ở đâu?" Nàng lật qua lật lại tấm ván, sau khi xác định không có chỗ nào bị Tiểu Hắc cắn hỏng như Lục Thời Nghiễn nói, nàng ngẩng đầu hỏi hắn.
Lục Thời Nghiễn buông dụng cụ trong tay xuống, đi tới: "Ở đây."