Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Vào Văn Mỹ Thực, Vị Hôn Phu Cũ Hắn Lại Giả Vờ Nhu Nhược - Chương 468: Ngoại Truyện Cuộc Sống Sau Hôn Nhân

Cập nhật lúc: 2025-07-01 04:39:41
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sân trước cũng không có ai.

Cha mẹ ca ca, còn có Minh Nguyệt nhất định là đi đến cửa hàng bận rộn làm việc.

Không ở nhà là chuyện bình thường.

Lục Thời Nghiễn ra ngoài cũng bình thường, nhưng nếu hôm nay hắn phải ra ngoài thì vì sao trước đó không nói với mình một tiếng, cho dù là sáng nay khi đi cũng nói một tiếng chứ?

Nếu không, để lại cho nàng một tờ giấy cũng được mà.

Bây giờ như vậy, nàng sẽ sốt ruột...

Đang cau mày suy nghĩ xem Lục Thời Nghiễn có thể đi đâu, nàng đột nhiên nghe thấy tiếng động.

Trần Hi nhìn về phía phát ra âm thanh

Nhà kho?

Nàng nghĩ một lúc rồi nhanh chân bước tới.

nàng đã thấy bóng dáng người đang bận rộn trong đống công cụ và vật liệu đủ loại bên trong.

Đúng là Lục Thời Nghiễn.

Sao hắn lại chạy tới đây?

Trong lòng Trần Hi có chút khó hiểu, nhưng nàng vẫn nhanh chân bước tới - - so với sự thắc mắc, nàng lúc này càng mong muốn được nhìn thấy hắn hơn.

Lục Thời Nghiễn đang tìm kiếm gỗ giữa đống công cụ và vật liệu lộn xộn.

"Chàng đang tìm gì thế?" Trần Hi ngạc nhiên hỏi.

Lục Thời Nghiễn vừa lúc tìm ra một tấm ván gỗ nhìn cũng không tệ lắm, đang cẩn thận quan sát lật xem, nghe thấy tiếng động, quay đầu nhìn lại: "Nàng tỉnh rồi? Đói không?"

Trần Hi hơi đói.

Nhưng nàng lại lắc đầu: "Không đói bụng."

Nàng bước vào nhà kho, nhìn quanh một lượt, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên tấm gỗ trong tay Lục Thời Nghiễn: "Chàng đang làm gì vậy?"

Lục Thời Nghiễn cười giải thích: "Tìm dụng cụ và gỗ để làm chút gì đó."

Trần Hi lại gần: "Làm gì?"

Lục Thời Nghiễn nhìn nàng một cái: "Đợi làm xong nàng sẽ biết."

Trần Hi không hỏi nữa, chỉ nhìn chằm chằm vào hắn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-vao-van-my-thuc-vi-hon-phu-cu-han-lai-gia-vo-nhu-nhuoc/chuong-468-ngoai-truyen-cuoc-song-sau-hon-nhan.html.]

Lục Thời Nghiễn đang dùng hộp mực để kẻ đường trên tấm gỗ.

Kẻ xong đường, hắn lấy cưa chuẩn bị cưa gỗ.

Trước khi bắt đầu, hắn nói với Trần Hi trước: "Bẩn lắm, nàng ra ngoài trước đi."

Trần Hi nhìn hắn, rồi lại nhìn tấm gỗ hắn định cưa, do dự một chút, sau đó tiến lên, ôm lấy chàng từ phía sau.

Lục Thời Nghiễn: "..."

Lục Thời Nghiễn đầu tiên là sửng sốt, sau đó cười nghiêng đầu nhìn về phía sau: "Sao vậy?"

Trần Hi không nói gì, chỉ áp sát vào lưng hắn, nhẹ nhàng dụi dụi.

Lục Thời Nghiễn bị nàng dụi làm cho toàn thân tràn ngập niềm vui và hân hoan.

Loại thân mật đơn giản này trêu chọc hắn, khiến trái tim hắn mềm mại như tan chảy.

"Là đói bụng rồi sao?" Lục Thời Nghiễn đợi một lát, thấy nàng vẫn không lên tiếng, chỉ ôm mình thì thử hỏi: "Để ta đi nấu cơm cho nàng nhé."

Cánh tay Trần Hi đột nhiên siết chặt, không cho hắn cử động: "Không, ta không đói, ta chỉ muốn ôm chàng thôi."

Lục Thời Nghiễn: "!!!"

Khóe miệng Lục Thời Nghiễn điên cuồng giương lên.

Hưởng thụ thời khắc yên tĩnh ấm áp như vậy, Lục Thời Nghiễn vẫn quyết định đi nấu cơm cho Trần Hi.

Nhưng hắn vừa động đậy, Trần Hi liền ôm chặt hắn, không cho hắn động đậy.

Hắn buông dụng cụ trong tay xuống, muốn bắt tay lấy tay nàng nhưng lúc sắp chạm vào tay nàng thì lại thu tay về cọ cọ bụi trên tay, lúc này mới cầm tay nàng nhẹ giọng hỏi: "Là thân thể không thoải mái sao?"

Thật ra hắn vẫn có chút lo lắng và chột dạ.

Trần Hi lại lắc đầu.

Lục Thời Nghiễn mới thở phào nhẹ nhõm.

Hắn thật sự sợ nàng sẽ giận sau khi tỉnh dậy hôm nay.

Trần Hi chỉ cảm thấy mệt mỏi, thân thể thật sự không có gì không thoải mái.

Ôm lâu như vậy, cảm giác buồn bã và đau lòng trong lòng nàng cuối cùng cũng giảm đi phần nào, lúc này nàng mới lên tiếng, giọng nói nhẹ nhàng: "Hai năm qua chàng một mình đi học xa nhà, có phải rất khổ không?"

Lục Thời Nghiễn dừng một chút, nói: "Cũng không khổ lắm."

Trần Hi: "Chắc chắn là rất khó khăn, áp lực học hành nặng nề như vậy, chàng lại một mình nơi đất khách..."

Nói tới đây nàng lại có chút nghẹn ngào.

Lục Thời Nghiễn vỗ vỗ tay nàng: "Thật sự không khổ, học hành vất vả vốn là chuyện thường tình, ai cũng phải trải qua, không có gì khó khăn lắm."

Loading...