Nhưng khi hai người nhìn thấy chiếc xe ngựa quen thuộc tiến vào ngõ, ngoài sự phấn khởi, lòng cũng nảy sinh lo lắng.
Xe ngựa dừng lại, Lục Thời Nghiễn xuống xe trước, sau đó đưa tay cầm tay Trần Hi, đỡ nàng xuống xe.
"Cẩn thận." Hắn cúi đầu dặn dò.
Trần Hi dở khóc dở cười, nhỏ giọng trả lời hắn: "Ta cũng không phải trẻ con, xe ngựa còn không xuống nổi sao?"
Lục Thời Nghiễn mím môi cười cười.
Nhìn bộ dáng ăn ý ân ái của vợ chồng nhỏ, trái tim hai ông bà già cuối cùng cũng an lòng.
"Đến sớm thế này." hai ông bà vội vàng tiến lên cười nói với hai người: "Đường đi có mệt không?"
Trần Hi lắc đầu: "Không mệt, đã trải đệm rồi, giờ cũng đã muộn rồi."
Lục Thời Nghiễn chào hai người, nhưng bị mẹ Trần giữ lại: "Người một nhà, không cần khách sáo."
Khi Lục Thời Nghiễn còn bé, bà ấy còn từng ôm hắn.
Lục Thời Nghiễn cũng biết bọn họ không quen lễ tiết như vậy cho nên không kiên trì nữa.
Đang muốn đi vào nhà thì hàng xóm láng giềng xung quanh đã muốn nhìn thấy phong thái của Giải Nguyên Lang từ lâu liền lên tiếng nói: "Lão Trần, đây là nhà ngươi cô nãi nãi và cô gia nhà ngươi sao?"
Cha mẹ Trần liền hào phóng giới thiệu với mọi người.
Hàng xóm xung quanh đương nhiên không xa lạ gì với Trần Hi, chủ yếu là giới thiệu Lục Thời Nghiễn.
Lục Thời Nghiễn mặc dù đã tới đây vài lần, nhưng thật sự chỉ có thể đếm được vài lần trên đầu ngón tay, hàng xóm cũng không nhận ra hắn.
Cuối cùng cũng nhìn thấy Giải Nguyên Lang bằng xương bằng thịt, còn là tân lang quan mới thành hôn, mọi người vừa khen vừa chúc phúc vừa trêu ghẹo, trong ngõ nhỏ náo nhiệt một phen.
Khó khăn lắm mới chào hỏi xong, họ mới vào nhà.
Bởi vì Trần gia không thuê người làm việc nặng, cha mẹ Trần liền bảo hai người nghỉ ngơi, họ tự mình vào bếp chuẩn bị bữa trưa cho bọn họ.
Trần Hi thật sự không còn sức hỗ trợ, chỉ có thể tùy bọn họ.
"Nào nào." Mẹ Trần bày đủ loại điểm tâm bánh trái đầy một bàn: "Các con ăn tạm trước, bữa trưa sẽ xong ngay thôi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-vao-van-my-thuc-vi-hon-phu-cu-han-lai-gia-vo-nhu-nhuoc/chuong-465-ngoai-truyen-cuoc-song-sau-hon-nhan.html.]
Không ăn sáng, Trần Hi thực sự đói, liền chọn bánh mình thích mà ăn.
"Ôi chao, Vân Cao này nhất định là do Thập Bát Nương đưa tới, chàng nếm thử xem..."
Nói xong liền đưa một miếng cho Lục Thời Nghiễn, Lục Thời Nghiễn không nhận mà cắn một miếng từ tay nàng.
Vừa lúc mẹ Trần tới đưa lê và táo mới rửa cho hai người, vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy cảnh tượng như vậy, vội vàng bưng đĩa xoay người đi: "Chưa rửa sạch nữa..."
Vừa đi còn vừa tìm lời nói lảng.
Trần Hi trừng mắt nhìn hắn, còn Lục Thời Nghiễn chỉ cười.
"Đừng cười nữa." Trần Hi nhỏ giọng nhắc hăbs: "Nghiêm túc đi."
Lục Thời Nghiễn liền thẳng lưng, gật đầu, nghiêm mặt nói: "Được."
Nhà họ Trần cũng ít người, bữa trưa tuy phong phú nhưng ăn không nhiều, chủ yếu là ít người.
Cha mẹ Trần, Trần Diệu, cộng thêm đôi vợ chồng mới cưới, quả thực ăn không bao nhiêu.
Chờ dùng cơm trưa xong, Trần Hi nhìn ra được cha mẹ Trần đối diện với chàng rể quý có phần không thoải mái, cho nên nàng liền chủ động đề nghị để nàng dẫn Lục Thời Nghiễn ra ngoài đi dạo.
Cha Trần và mẹ Trần vội vàng đáp ứng.
"Đúng rồi." khi ra cửa, Trần Hi hỏi: "Tiểu Hắc Cẩu đâu?"
Mẹ Trần cười nói: "Bị Minh Nguyệt dắt đi coi cửa hàng rồi, tối sẽ về."
Trần Hi gật đầu, hỏi Lục Thời Nghiễn: "Ra ngoài đi dạo không? Nhân tiện xem phong thái coi cửa của Tiểu Hắc."
Lục Thời Nghiễn vui vẻ đáp ứng.
Lâu rồi chưa đến cửa hàng, nói là hai người đi dạo, tận hưởng thế giới hai người, nhưng đi một lát, vẫn đi tới ngõ Lục Đạo.
"Đã đến đây rồi, vậy thì đi xem đi." Lục Thời Nghiễn chủ động đề nghị.
Trần Hi cười gật đầu: "Sao chàng lúc nào cũng chu đáo thế?"
Lục Thời Nghiễn cười mà không nói - - điều này rất khó đoán sao?
Đương nhiên, được vợ khen, Lục Thời Nghiễn tự nhiên thấy rất vui vẻ.
Chỉ là vừa mới vào cửa hàng không lâu, vừa lúc có người của cửa hàng Tề gia đến thanh toán tiền hàng, xem sản phẩm mới.