Tất cả là tại Lục Thời Nghiễn! Rõ ràng trước khi ngủ đã nói xong, hôm nay phải dậy sớm về nhà mẹ đẻ, không được quấy rầy quá mức, hắn lại nhất định muốn quấn lấy nàng!
Lục Thời Nghiễn nhìn thấy, nhưng hắn chỉ tỏ vẻ mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, làm bộ mình cái gì cũng không thấy, nếu không Trần Hi nổi giận thì có thể thật sự ngay cả đụng cũng không cho hắn đụng.
Trong lòng hắn âm thầm nghĩ lại, có phải hắn thật sự đòi hỏi quá mức hay không.
Nhưng hắn thật ra cũng không cảm thấy mệt mỏi, liền cho rằng Trần Hi hẳn là cũng như thế.
Nhưng từ tình hình mấy ngày nay, có vẻ như không phải thế.
Vậy đêm nay hắn phải thu liễm một chút mới được.
Trần Hi đang ôm chăn từ từ giảm bớt đau nhức trên người, nào biết trong lòng Lục Thời Nghiễn đang suy nghĩ gì.
Thật vất vả mới hòa hoãn được chút ít, nàng nắm lấy cánh tay Lục Thời Nghiễn, mượn lực ngồi dậy một chút, nhận lấy nước trong tay hắn uống một hơi cạn sạch.
Gió thổi vén rèm xe, Trần Hi nhìn thấy cảnh nhộn nhịp trong thành, nàng cười: "Hôm nay thật náo nhiệt."
Lục Thời Nghiễn: "Ừ, có muốn đi dạo không?"
Trần Hi chần chừ một lát: ""Bây giờ thì không được."
Lục Thời Nghiễn: "Buổi chiều, chúng ta phải đến nhà nàng bái kiến nhạc phụ nhạc mẫu trước."
Trần Hi nghe nói như thế, đầu tiên là sửng sốt, sau đó vui vẻ.
Bọn họ đã thành thân, Lục Thời Nghiễn quả thật nên gọi cha Trần và mẹ Trần là nhạc phụ nhạc mẫu, nhưng không biết vì sao, nghe hắn nghiêm trang gọi ra hai cái xưng hô này, Trần Hi chỉ cảm thấy rất buồn cười.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-vao-van-my-thuc-vi-hon-phu-cu-han-lai-gia-vo-nhu-nhuoc/chuong-464-ngoai-truyen-cuoc-song-sau-hon-nhan.html.]
Lục Thời Nghiễn cho rằng nàng đã đồng ý buổi chiều ra ngoài giải sầu, liền gật đầu nói: "Vậy quyết định như vậy đi."
Trần Hi không sửa lại hiểu lầm của hắn, ra ngoài đi dạo cũng tốt, nàng còn chưa cùng Lục Thời Nghiễn dạo phố lần nào, thật đáng tiếc.
Hơn nữa đi kinh thành cũng phải chuẩn bị rất nhiều vật tư, cũng có thể xem trước rồi mua một ít.
Hôm nay cha mẹ Trần không đến cửa hàng, chỉ ở nhà chờ Trần Hi và Lục Thời Nghiễn tới cửa.
Ăn điểm tâm xong, hai người cứ ra ngõ ngóng vào, khiến hàng xóm xung quanh tò mò hỏi thăm.
Nghe bọn họ nói là đang chờ tân nương và cô gia ba ngày lại mặt, mọi người nhao nhao chúc mừng, lại đều nói bọn họ có phúc khí, tân Giải Nguyên Lang tuổi trẻ tài cao, tất nhiên tiền đồ vô lượng, về sau bọn họ cũng đều có thể đi theo hưởng phúc.
Cha Trần và mẹ Trần quả thật vô cùng vui vẻ, bọn họ cũng rất hài lòng đối với hôn sự này.
Nhưng hai người cũng không hề bởi vậy mà đắc ý vênh váo, trong lời nói rất là khiêm tốn, chỉ nói là hai đứa nhỏ từ nhỏ đã quen biết, là tình cảm từ nhỏ.
Điều này càng làm cho hàng xóm xung quanh hâm mộ.
Tình cảm từ nhỏ, điều này rất khó có được.
Hơn nữa chủ yếu là do Lục Thời Nghiễn đỗ Giải Nguyên, dưới thân phận như thế lại không có suy nghĩ chờ thi đậu tiến sĩ, lại chọn một tiểu thư khuê các có thể giúp được mình ở kinh thành, mà lại chọn Trần Hi, vẫn cưới thanh mai trúc mã, khỏi phải nói là thâm tình đến mức nào.
Cha Trần và mẹ Trần cũng cảm thấy như vậy, những ngày này hai ông bà mỗi lần cảm thấy vui vẻ rất nhiều, cũng sẽ thổn thức một chút, năm đó không nên để lòng tham mù quáng, vì khó khăn nhất thời của nhà họ Lục mà mang con gái đi từ hôn, nếu không...
Cũng là bởi vì sự việc này, khi cha mẹ Trần đối mặt với Lục Thời Nghiễn lại có chút chột dạ.
Cũng cố gắng không phô trương, cũng miễn cho Lục Thời Nghiễn nhớ lại chuyện cũ mà sinh lòng oán hận con gái.
Cho dù mấy ngày nay Lục Thời Nghiễn cũng rất tôn trọng hai ông bà bọn họ, nhưng trong lòng hai người vẫn có ưu sầu, cũng không phải sợ Lục Thời Nghiễn gây khó dễ cho hai người họ, chỉ sợ cuộc sống vợ chồng son xuất hiện xung đột.
Sáng nay thức dậy, hai người đều có cảm giác, con gái và Lục Thời Nghiễn kết hôn như là một giấc mộng.