Trần Hi: "... Ai vậy?"
Lục Thời Nghiễn đã gói hết mấy vỏ sủi cảo còn lại trên khay, một khay sủi cảo trắng trẻo mập mạp vừa nhìn đã thấy nhân đầy, vỏ mỏng, rất đáng yêu và ngăn nắp, khiến người ta thấy thích thú.
Hắn nhanh nhẹn thêm nước, đốt lửa.
Trần Hi cũng không thúc giục, chỉ ở đó chờ câu trả lời của hắn.
Chờ khi lửa trong bếp không cần canh nữa, Lục Thời Nghiễn mới đặt củi xuống, cười nói: "Là nàng."
Cho dù đã sớm đoán trước, tim Trần Hi vẫn bất giác đập nhanh: "Ta? Ta không nhớ ta đã dạy chàng."
NÀng đâu có dạy Lục Thời Nghiễn làm sủi cảo?
Chưa bao giờ.
Lục Thời Nghiễn lại cười: "Ta học trộm đấy."
Trần Hi: "... Khi nào?"
Lục Thời Nghiễn: "rước đây khi đến Trần Ký, các nàng đôi khi gói há cảo trong đại sảnh, ta nhìn vài lần."
Trần Hi không cảm thấy hắn nhìn thêm vài lần, nhất định là nhìn chằm chằm, nghiêm túc học tập.
Đương nhiên, Lục Thời Nghiễn thiên tư thông minh, cũng có thể chỉ nhìn vài lần là học được.
Nước sôi rồi.
Lục Thời Nghiễn đứng lên thả sủi cảo vào nước.
Sủi cảo chay chín nhanh,thêm hai lần nước lạnh, là có thể ăn rồi.
"Nàng ăn có nước canh hay không có nước canh?" Lục Thời Nghiễn hỏi qua làn hơi nước.
Trần Hi: "Có nước canh."
Lục Thời Nghiễn liền cúi đầu múc sủi cảo cho nàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-vao-van-my-thuc-vi-hon-phu-cu-han-lai-gia-vo-nhu-nhuoc/chuong-462-ngoai-truyen-cuoc-song-sau-hon-nhan.html.]
Khi nàng định cầm lấy, Lục Thời Nghiễn ra hiệu: "Nóng, để ta mang ra cho nàng."
Trần Hi đành nhường chỗ, theo sau hắn ra khỏi bếp.
Đợi khi Lục Thời Nghiễn mang bát của mình ra, lúc này Trần Hi mới bắt đầu ăn.
Cắn một miếng, vỏ sủi cảo thơm ngon, nhân sủi cảo thơm ngon.
Trần Hi không nhịn được giơ ngón tay cái với hắn: "Ăn ngon! Chàng lợi hại quá!"
Lục Thời Nghiễn cười nói: "Đều là do thầy dạy tốt."
Trần Hi dở khóc dở cười: "Đó là do chàng tự lĩnh ngộ, ta không dám làm thầy của chàng."
Nói xong nàng lại nhìn chằm chằm Lục Thời Nghiễn: "Lục Thời Nghiễn, rốt cuộc chàng còn có bao nhiêu bất ngờ mà ta không biết?"
Lục Thời Nghiễn không trực diện trả lời, mà cười nói: "Chính nàng tự khám phá dần không phải thú vị hơn sao?"
Trần Hi nghĩ cũng đúng.
Như vậy mỗi ngày đều đầy niềm vui khám phá bí mật.
Nhưng lòng hiếu kỳ là bản năng của con người, buổi tối hôm đó, Trần Hi liền quấn lấy Lục Thời Nghiễn muốn hắn nói ra vài câu để thỏa mãn lòng hiếu kỳ của nàng.
Điều này khiến hai người lại quấn quýt tới khuya.
Nếu không phải ngày mai là ngày ba ngày sau lễ cưới, hai người phải dậy sớm vào thành đến nhà mới của Trần gia, Lục Thời Nghiễn còn chưa định tha cho nàng.
Trần Hi mệt mỏi sức cùng lực kiệt, trước khi ngủ trong đầu chỉ nghĩ đến chuyện - - tại sao Lục Thời Nghiễn lại có sức lực như vậy? Hắn gầy gò, bệnh tật triền miên, nhưng lại sung mãn, thật vô lý!
Nàng chỉ thắc mắc trước khi ngủ, nhưng không ngờ, chiều hôm sau, khi người nhà họ Tề đến bàn bạc với nàng về việc hợp tác giữa hai nhà khi nàng vào kinh, bí ẩn khiến nàng bối rối này lại được giải đáp.
Và nàng cũng phát hiện ra một bí mật động trời khác trên người Lục Thời Nghiễn.
Ngày thứ ba sau khi kết hôn, ngày về nhà mẹ đẻ.
Trần Ký bởi đã đóng cửa rất nhiều ngày vì chuyện công bố kết quả kỳ thi mùa thu lúc trước, sau đó Trần Hi bận rộn với hôn sự, trong cửa hàng lại càng không thể để ý tới, lại tiếp tục đóng cửa thêm nhiều ngày, hôn sự vừa kết thúc, cha Trần và mẹ Trần còn có Minh Nguyệt đã trở về thành trước, chỉ là Trần Hi ngày thứ hai sau hôn lễ không dậy nổi, nên cũng không kịp từ biệt.
Trần Hi và Lục Thời Nghiễn về nhà sau ba ngày kết hôn, là đến nhà mới của Trần gia ở trong thành.
Bởi vì đến cuối tháng, hai người dự định sẽ khởi hành vào kinh thành, cửa hàng còn có giao dịch buôn bán với khắp nơi, những chuyện này đều cần Trần Hi sắp xếp, vì vậy kế hoạch của hai người bọn họ là thu thập xong đồ đạc từ sớm, sau khi trở về nhà họ Trần sẽ không trở về thôn, mà ở lại nhà mới của nhà họ Trần ở trong thành luôn, như vậy tiện cho Trần Hi sắp xếp công việc kinh doanh.