Trần Hi còn xấu hổ và giận dữ, gật đầu: "Ừ.
Lục Thời Nghiễn cười đến vẻ mặt ôn nhu: "Vậy thấy được cái gì?"
Trần Hi: "...?"
Lục Thời Nghiễn: "Có nhìn thấy người ở trong lòng ta không?"
Trần Hi trước tiên không kịp phản ứng, nhưng rất nhanh sau đó nàng đã lấy lại tinh thần.
Lục Thời Nghiễn nói đúng, trong lòng hắn chứa đựng chính mình.
Sao lại... cứ động một chút là lại nói lời tình tứ suốt thế?
Trần Hi vừa xấu hổ vừa vui vẻ, nhưng còn có chút tò mò, nàng lăn lăn, lại lăn về phía hắn, nhìn vào mắt Lục Thời Nghiễn hỏi: "Hai năm ngươi học ở ngoài, có phải gặp chuyện gì kỳ lạ không?"
Lục Thời Nghiễn nghe không hiểu: "Ý nàng là gì?"
Trần Hi: "Trước kia, chàng nội liễm hàm súc như vậy, bây giờ lại... cư nhiên, nói năng phóng túng như vậy!"
Miệng toàn lời tình tứ, may mà khuôn mặt thanh tú, nếu không sẽ thành ra lố bịch.
Lục Thời Nghiễn lại nở nụ cười: "Có mấy lời, khi đối mặt với người kia, sẽ kìm lòng không đậu mà nói ra miệng."
Nói xong hắn chỉ chỉ vị trí trái tim mình, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Là nơi này muốn nói."
Trần Hi cảm thấy đỉnh đầu đang tê dại.
Hắn làm sao có thể nói lời tình tứ như vậy, lại còn nghiêm túc đến thế!
Nhưng... nàng quả thật rất vui vẻ, trong lòng ấm áp, ngọt ngào, khóe miệng không kìm được mà cong lên.
Khi nàng đang chìm đắm trong cảm xúc, Lục Thời Nghiễn thừa lúc nàng không để ý, đã đưa tay vào trong chăn.
Khi tay hắn đặt lên eo nàng, Trần Hi giật mình một cái.
Lục Thời Nghiễn: "Ta không lộn xộn, chỉ xoa xoa xoa cho nàng một chút."
Ánh mắt hắn vô cùng ôn nhu, cũng rất nghiêm túc.
Trần Hi vốn cũng không quá kháng cự – không phải là kháng cự, chỉ là ngại ngùng.
Nàng gật đầu: "Vậy được rồi."
Vì thế Lục Thời Nghiễn bắt đầu xoa bóp cho nàng.
Eo, chân...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-vao-van-my-thuc-vi-hon-phu-cu-han-lai-gia-vo-nhu-nhuoc/chuong-450.html.]
Ngay cả lòng bàn chân, Lục Thời Nghiễn cũng xoa bóp kỹ lưỡng, làm Trần Hi cảm thấy toàn thân thoải mái.
"Ơ? Đừng dừng, tiếp tục xoa tiếp..."
Cái này cũng quá thoải mái, sớm biết để hắn xoa bóp lại thoải mái như vậy thì vừa rồi nàng đã không cự tuyệt.
Nhìn vẻ mặt hưởng thụ của nàng, Lục Thời Nghiễn nở nụ cười.
"Ừ." Hắn cười đáp: "Lực thế này được không?"
Trần Hi thoải mái nheo mắt lại: "Có thể... ừm, lực mạnh thêm chút nữa, đúng rồi... như thế này..."
Dứt lời, khóe miệng nàng khẽ nhếch lên.
Hai mắt cong cong, trông rất đáng yêu.
Lục Thời Nghiễn xoa bóp, không kìm được, ghé tới, lại hôn lên mặt nàng một cái.
Trần Hi lập tức tỉnh táo lại, nhưng Lục Thời Nghiễn áp lên người nàng, nàng lại đang nằm sấp, không thể động đậy, nhìn khuôn mặt tuấn tú gần kề, nàng chỉ có thể cảnh giác chớp mắt: "Chàng muốn làm gì?"
Nhìn đôi mi nàng rung động, Lục Thời Nghiễn cười, cúi đầu hôn lên mắt nàng: "Không làm gì, chỉ hôn nàng thôi."
Trần Hi lại không dám thả lỏng chút nào, ánh mắt này của hắn không hề giống như đang hôn nàng.
"Nhanh, gần trưa rồi." Trần Hi nói: "Ta còn phải đi tảo mộ tổ tiên, chàng đã đồng ý với ta rồi."
Lục Thời Nghiễn ừ một tiếng, lại hôn lên trán nàng một cái, giọng nói trong trẻo chứa ý cười: "Ta biết rồi."
Nói xong, liền ngồi dậy, tiếp tục xoa chân cho nàng.
Nhưng nụ cười trên môi, vẫn không ngừng.
Trần Hi nhìn một hồi, nghĩ đến điều gì đó: "Lục Thời Nghiễn! Chàng lại lừa ta!"
Nói xong liền muốn đạp hắn ra.
Lục Thời Nghiễn túm lấy mắt cá chân của nagf: "Đừng lộn xộn."
Trần Hi không dùng lực mạnh, nên Lục Thời Nghiễn gần như ngay lập tức nắm được nàng.
Trần Hi đỏ mặt: "Chàng, chàng buông ra ta, ta không cần xoa bóp nữa, ta hết đau rồi, ta phải dậy..."
Lục Thời Nghiễn cũng không có ý giày vò nàng, nghe nàng nói như vậy liền gật đầu.
Nhưng trước khi buông mắt cá chân của nàng ra, hắn còn cúi đầu hôn mu bàn chân nàng một cái: "Ta đi lấy nước cho nàng."
Nói rồi liền đứng dậy, cười bước ra ngoài.
Trần Hi hoàn toàn ngây dại: "..."
Chờ Trần Hi tỉnh táo lại, rửa mặt xong liền bước ra ngoài, vừa ra khỏi cửa đã ngửi thấy mùi thơm của canh gà đậm đà.