Hắn quên rồi sao?
Không thể nào.
Trần Hi lập tức phủ nhận khả năng này.
Hắn vừa thi đậu Giải Nguyên, chỉ số thông minh và trí nhớ tuyệt đối vượt qua người thường, không có khả năng nhớ lầm.
Trần Hi mờ mịt trong chớp mắt, lần nữa chú ý đến khuôn mặt lạnh lùng của Lục Thời Nghiễn.
Ngay cả khóe miệng cũng mím chặt, giống như đang đè nén lửa giận ngập trời.
Trần Hi ý thức được điều gì đó, cả người đột nhiên phát lạnh.
Hắn là đang châm chọc mình năm đó có mắt không tròng sao?
Năm đó Trần gia mạnh mẽ từ hôn, ép Lục Thời Nghiễn suýt nữa mất mạng.
Hiện giờ, hắn đã là Giải Nguyên Lang có tiền đồ vô lượng.
Lúc này không giống ngày xưa.
Nhưng Trần Hi vẫn không muốn tin.
Ít nhất trong lòng nàng, chưa từng nghĩ Lục Thời Nghiễn sẽ là người như vậy.
Dù năm xưa hắn nói, hắn không nợ nàng nữa, hai người ân đoạn nghĩa tuyệt.
Nàng cũng không cho rằng hắn là người sẽ làm ra chuyện như vậy.
Nhưng chuyện năm đó...
Trần Hi nhắm mắt, cố kìm nén nụ cười khổ trong lòng, cố gắng bình tĩnh, nhíu mày nói: "Hôn ước giữa ta và Giải nguyên Lang, đã giải trừ từ ba năm trước."
Lời này, nói ra bình tĩnh, nhưng từng chữ đều đ.â.m vào tim.
Nàng chưa từng nghĩ có một ngày lại đối mặt với Lục Thời Nghiễn thế này.
Một cơn gió thu thổi qua, thôi tung tà áo màu chàm của Lục Thời Nghiễn.
Trong cơn hoảng hốt, Trần Hi dường như nhìn thấy cơ thể Lục Thời Nghiễn khẽ lảo đảo.
Nhưng nhìn kỹ lại, chỉ thấy tà áo bay bay.
Nàng rất khó chịu, cũng rất căng thẳng.
Nếu Lục Thời Nghiễn thật sự muốn tính toán chuyện năm xưa, thì nhà họ Trần chắc chắn gặp tai họa ngập đầu.
Nỗi đắng cay ngày càng nặng, lan từ trong lòng đến khóe miệng, trong khi Trần Hi đang nhanh chóng suy tính cách xoay chuyển tình thế, thì thấy Lục Thời Nghiễn đột nhiên lấy ra một tờ giấy ố vàng từ trong ngực, bước thẳng đến chỗ nàng.
Trần Hi: "...?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-vao-van-my-thuc-vi-hon-phu-cu-han-lai-gia-vo-nhu-nhuoc/chuong-435.html.]
Cái gì vậy?
Hỉ báo của Giải Nguyên Lang?
Sao lại không giống với hỉ báo của Lâm Lang?
À, đúng, Lục Thời Nghiễn là Giải Nguyên, khẳng định không giống với cử tử bình thường.
Xem ra hắn thật sự quyết tâm tính món nợ cũ này với nàng.
Khóe miệng Trần Hi khẽ nhếch lên, muốn kìm nén nỗi đắng cay này...
Nhưng ngay sau đó, Lục Thời Nghiễn đưa tờ giấy ố vàng tới trước mặt nàng: "Hôn thư vẫn còn, hôn ước vẫn còn."
Trần Hi: "...???"
Hôn thư?!
Trần Hi không có chút ấn tượng nào trong đầu.
Nàng đang kinh ngạc, mà người trong thôn biết được tin người đầu tiên thi đỗ Giải Nguyên Lang từ khi thôn bọn họ xây dựng tới nay rốt cục cũng trở về thôn, ai nấy đều thông báo cho nhau, có người nhanh chân đã cùng Lục Thời Nghiễn đến nhà họ Trần.
Vừa vào đã nghe Lục Thời Nghiễn muốn cưới Trần Hi.
Chuyện này đã đành, còn có hôn thư!
Đều là làng xóm, lại là Giải Nguyên Lang, nhưng cũng lớn lên cùng nhau, liền có người lớn gan lại gần nhìn thoáng qua.
Vừa nhìn thấy liền giật mình, lớn tiếng kêu lên "Ồ".
"Đây không phải là hôn thư lúc trước hai nhà các ngươi từ hôn vẫn không tìm được sao?"
Dứt lời, hắn ta đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, lập tức ngậm miệng lại, lui về phía sau hai bước.
Lục Thời Nghiễn lại không để tâm việc hắn ta nói rõ chuyện hai người đã từ hôn - đây vốn là chuyện ai cũng biết.
Ngược lại, có những lời này của hắn ta xác minh, hôn thư trong tay hắn chính là hôn thư lúc trước hai người đã ký xuống khi đính hôn, thiên chân vạn xác, , chân thật không thể chối cãi.
Trần Hi cũng hiểu.
Lục Thời Nghiễn cầm hôn thư của hai người.
Chỉ là...
Lúc nàng mới xuyên tới đây, nàng nhớ rất rõ ràng, lúc ấy Lục Thời Nghiễn ngay cả nhìn nàng một cái cũng chán ghét, sao bây giờ ngay cả hôn thư cũng còn giữ?
Hắn đang lưu luyến cái gì?
Nguyên thân.
Trái tim Trần Hi chìm xuống đáy vực, vỡ tan thành nhiều mảnh.
Hắn giữ lại hôn thư, là bởi vì nguyên chủ.
Đây không phải là tình cảm mà nàng mong muốn, mà nàng cũng không thể nhận.