Minh Nguyệt: "Vết thương còn chưa lành, chờ một chút, chẳng mấy chốc sẽ tốt hơn rồi, đông gia nhẫn nhịn một chút đi."
Nàng ấy thật sự cho rằng đông gia là bởi vậy mà tâm tình không tốt.
Trần Hi đột nhiên cảm thấy Minh Nguyệt thật đáng yêu.
Nàng nở nụ cười, ngẩng đầu nhìn Minh Nguyệt một cái, sau đó tiếp tục cười.
Minh Nguyệt bị cười đến mức không hiểu gì, đang định hỏi chủ nhân cười gì, thì ngoài cổng bỗng vang lên tiếng chó sủa gâu gâu.
Nghe tiếng sủa, Minh Nguyệt lập tức nhận ra: "Tiểu Hắc?"
Nàng ấy còn ngạc nhiên chưa kịp chạy ra cổng, Tiểu Hắc đã đến, vẫy đuôi điên cuồng trước mặt hai người trong sân.
Thấy Tiểu Hắc, lông mày Trần Hi hơi động.
Quả nhiên, không lâu sau, Lục Thời Nghiễn cũng xuất hiện ở cửa viện.
"Lục ca nhi!" Minh Nguyệt càng kinh ngạc: "Ngươi đã khỏe hẳn rồi?"
Nhìn sắc mặt của hắn cũng rất tốt.
"Đông gia, Lục ca nhi tới thăm người." Minh Nguyệt vui vẻ nói với Trần Hi.
Trần Hi cũng không có một chút cảm xúc vui vẻ nào, ngược lại còn bởi vì nhìn thấy Lục Thời Nghiễn mà không tự giác nghĩ tới những lời hắn nói mấy ngày trước, không hiểu sao có chút phiền não.
"Ngươi sao lại đến đây?" Một lúc sau, Trần Hi mới mở miệng hỏi.
Lục Thời Nghiễn đứng ở cửa nói: "Lại đây thăm nàng, thuận tiện nói lời tạm biệt với nàng."
Trần Hi: "Ngươi định trở lại huyện học sao?"
Lục Thời Nghiễn gật đầu: "Ừ, đã xin nghỉ rất nhiều ngày, bây giờ thì tốt rồi, cũng nên trở về thôi."
Trần Hi trừng mắt nhìn, trong lòng nở nụ cười tự giễu.
Quả thật, chuyện này của nàng đã làm chậm trễ việc học của hắn.
"Ừ." Nàng gật đầu: "Đúng là nên trở lại rồi."
Nói xong, nàng không nói gì nữa, hai người cứ như vậy nhìn nhau.
Lục Thời Nghiễn nhận thấy Trần Hi có gì đó không đúng, nàng thản nhiên, cũng lạnh lùng xa cách.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-vao-van-my-thuc-vi-hon-phu-cu-han-lai-gia-vo-nhu-nhuoc/chuong-426.html.]
Chuyện gì đã xảy ra với nàng vậy?
Không phải trước đây vẫn lo lắng cho hắn, một ngày bảo Minh Nguyệt đến chỗ hắn kiểm tra vài lần sao?
"Lục ca nhi vào nghỉ chút đi?" Minh Nguyệt không hề nhận ra sự khác lạ, vui vẻ nói: "Đông gia mấy ngày nay phải nằm suốt nên còn thấy nhàm chán đấy."
Quá buồn chán sao?
Tầm mắt hắn rơi xuống đùi trái của nàng: "Chân thế nào, đỡ hơn chưa?"
Trần Hi không gật đầu để hắn vào, hắn cũng không vì lời của Minh Nguyệt mà vào sân.
"Ừ." Trần Hi gật đầu: "Tốt hơn nhiều rồi, dưỡng một thời gian, sẽ khỏi, không vấn đề gì lớn."
Lục Thời Nghiễn nhìn nàng một cái: "Vậy là tốt rồi, đừng suy nghĩ nhiều, coi như nghỉ ngơi thôi."
Trần Hi đương nhiên không nghĩ nhiều, hiện tại nàng đang rất phiền lòng.
Hơn nữa ở trong cửa hàng, cho dù nàng cũng không đi, thì cửa hàng cũng có thể hoạt động bình thường, cũng không cần nàng lo lắng nhiều.
Nàng gật đầu đáp lại cho qua chuyện: "Biết rồi."
Sau đó hai người liền không nói gì.
Một lát sau, vẫn là Trần Hi hỏi trước một câu: "Lúc nào ngươi đi?"
Lục Thời Nghiễn: "Lát nữa đi ngay."
Trần Hi vốn định hỏi, cơm trưa cũng không ăn sao, nhưng lời đến bên miệng nàng lại nuốt trở vào: "Nên đi sớm một chút, trời lạnh chậm, ta không giữ ngươi nữa, ngươi mau chuẩn bị đi."
Nói thẳng là đuổi người.
Lục Thời Nghiễn sửng sốt.
Trần Hi sao lại khác biệt lớn như vậy.
Ngay khi hắn nghi hoặc, Trần Hi đột nhiên vẫy vẫy tay với Tiểu Hắc Cẩu: "Ngươi đi học, cũng đừng đem Tiểu Hắc phó thác cho lão Ngưu thẩm nữa, ta chiếu cố nó tốt lắm, tốt xấu gì nó cũng đã cứu ta một mạng."
Lục Thời Nghiễn mang Tiểu Hắc Cẩu tới, chính là mục đích này.
Nghe Trần Hi nói như vậy, chút nghi hoặc liền phai nhạt đi rất nhiều, ngay cả từ chối hắn cũng không có, trực tiếp gật đầu đáp ứng: "Được, vậy ta sẽ không mang nó đi."
Tiểu Hắc Cẩu đã hưng phấn chạy về phía Trần Hi.
Trần Hi xoa đầu nó, tâm trạng tốt hơn một chút, lúc nhìn Lục Thời Nghiễn, thần sắc cũng không lạnh nhạt như trước nữa: "Vậy không tiễn ngươi nữa."
Thấy thái độ của nàng đối với mình, Lục Thời Nghiễn rõ ràng có thể cảm nhận được, vì thế càng cảm thấy may mắn vì mình đã đưa ra lý do thoái thác trả ơn cứu mạng trước.